Đàn ông thì…
Ngày còn là sinh viên chúng tôi thường mặc vest khi ra khỏi nhà đến lớp, dạo phố, xem phim, đi nhậu... Mỗi khi ủi đối với áo sơ mi, anh bạn cùng phòng của tôi chỉ ủi hai vạt trước. Hỏi thì được nghe trả lời rằng những chỗ khác của sơ mi đã được áo vest che, ủi chi cho mất công, cho mất thì giờ, cho tốn điện?!
Tất nhiên, khi mặc áo len cổ lọ anh bạn tôi chẳng thèm để mắt tới cái bàn ủi, vờ như là không có cái gọi là bàn ủi trên cõi đời này! Anh bạn tôi có lý, không thể bắt bẻ vặn vẹo. Ngẫm nghĩ, quả thật anh ấy lười nhưng mà lười một cách rất thông minh! Không những với việc chung, đàn ông còn lười ngay cả với những việc của cá nhân mình. Mỗi việc thay quần áo ra ném vào máy giặt đàn ông cũng lười, tắc lưỡi cho qua. Hoặc như cắt móng tay của mình đàn ông cũng đại khái thật nhanh, không mấy khi tỉ mỉ dụng công như phu nữ. Tắm gội, đàn ông ào một cái là xong. Đánh răng rửa mặt, đàn ông nhanh như chớp! “Mồm miệng đỡ chân tay” - đến cơ quan nếu trốn việc được thì đàn ông sẵn sàng trốn, sẵn sàng đùn đẩy gánh nặng cho đồng nghiệp của mình. Cơ quan tôi có một vườn hoa nhỏ khá xinh xắn, kha khá những chậu mai chiếu thủy, lộc vừng, những gốc sung, nguyệt quế. Lẽ ra nếu phân cho một phòng chăm sóc vài cây thể mọi việc không đến nỗi nào. Đằng này các vị lại phân công các phòng luân phiên nhau tưới tắm. Kết quả là dễ trồng như lộc vừng cũng héo rũ, nối đuôi nhau về bên kia thế giới. Là bởi vì phòng nào cũng nghĩ các phòng khác đều thực thi nhiệm vụ nghiêm chỉnh, mình có trốn tưới một hôm cũng không sao.
Ngày còn bé ở Hà Nội, vào những ngày đông lạnh buốt, cậu con trai của tôi để nguyên áo ấm chui vô chăn. Vợ tôi mắng thì được nghe giải thích là để sáng hôm sau đỡ mất công mặc lại (đằng nào chả thế)! Quả thật cậu con trai của tôi lười và lười lấy được, biết sai, biết không đúng nhưng vẫn cố tình lười!
Ngồi buồn, giở chuyện ngụ ngôn ra xem. Chao ôi! từ cổ tới kim, từ đông sang tây trên cả thế giới này những kẻ "há miệng chờ sung” không hiểu sao đều là đàn ông cả!
Đàn ông đặc biệt lười trong những việc chung như thế đúng như câu ngạn ngữ “Cha chung không ai khóc”. Đàn ông lười với ngay cả bản thân mình. Nhưng thật may, có những “viêc” đàn ông không những không lười mà ngược lại, rất tích cực rất chăm chỉ. Nhưng tích cực chăm chỉ đến mức nào thì chỉ các bà mới trả lời được.
Nội dung khác
Bộ 2 cuốn sách "Đạo sư uống rượu" và "Không mưu cầu hạnh phúc"
10/11/2025TrầnThị HàNghèo khó nghĩa là muốn làm gì thì làm?
08/11/2025Vương Trí NhànQuốc gia lười đọc sách
08/11/2025Di LiKinh người biết sống một mình
08/11/2025Làng MaiBệnh theo lý thuyết
08/11/2025Nguyễn Thị Ngọc HảiTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn TrọngĐừng sống chỉ vì hạnh phúc: Đi tìm lẽ sống của đời mình
13/07/2019Lê Hà dịchTôi sợ nhất là cái "văn hoá" phi văn hoá, phản văn hoá
29/04/2018Phan Thắng (thực hiện)Có khi bi quan khi nhìn vào thực trạng văn hóa
12/04/2016Hồng Thanh Quang (thực hiện)7 nguyên tắc sống bất di bất dịch của Đại bàng
24/12/2015Bài học cuộc sống từ "Vua hề Sác-lô"
07/12/2015