Không không là không!
Vào đề mà kết luận ngay rằng dân thành thị ngày nay đã đánh mất thói quen tiêu thụ sản phẩm văn hóa, chắc dễ bị cho là hàm hồ.
Đây là điều ai cũng có thể quan sát được: ở công sở, nếu bạn mua được cuốn sách mới, vô tình để trên mặt bàn, sao cũng có dăm ba người cùng phòng hỏi mượn. Chuyền nhau đọc, xong rồi tấm tắc. Lâu lâu không đọc sách, hóa ra cũng có sách hay, cũng đáng đọc.
Rồi nếu vì một cơn nổi hứng rộng rãi, bạn mua vé xem kịch, mời cả phòng cùng đi. Kịch kinh điển của Tây và của ta, nhà hát thuộc loại hàng đầu trình diễn. Xem xong, lại bàn tán mãi không dứt. Đấy, nghệ sĩ của ta, có kịch bản hay cho họ dựng và diễn, họ cũng chứng tỏ tài năng ra trò, đâu có chịu thua kém. Thì ra lâu nay mình không đi nhà hát, không biết là sân khấu dù trong cơn khủng hoảng vẫn có vở xem được.
Nhưng tất cả những người khen sách khen kịch khen phim ấy tưởng đang trên đà bừng ngộ, họ sẽ tự đi mua sách và tự đi mua vé nhà hát. Sách mượn, vé tặng thì sẵn sàng, thưởng thức xong thì cũng thấy hay. Họ cũng thấy được giá trị của cuốn sách so với văn bản sách trên màn hình máy tính, thấy được ưu thế của không khí sống động nhà hát so với khi nó được truyền lại qua màn hình tivi. Nhưng bảo họ tự đi tìm mua sách mua vé thì… không không là không.
Họ không có thời gian và thiếu tiền?
Cánh đàn ông sau giờ làm việc có thể tiêu vung ít nhất hai giờ đồng hồ và bét ra là vài trăm bạc (chưa nói tiền triệu) ở các bãi bia, các tiệm rượu.
Cánh phụ nữ thì ngoài giờ làm việc, hoặc tụt tạt trong giờ, thường tha thẩn cửa hàng cửa hiệu, tẩn mẩn ngắm nhìn, chọn chọn lựa lựa. Kết cục của vài giờ vàng ngọc ở nơi mua sắm thì dăm bảy chục, một vài trăm (chưa nói tiền triệu) bỏ ra như không. Mỹ phẩm và dăm ba thứ tạp phẩm.
Thời gian ấy, tiền ấy, bảo họ ghé qua hiệu sách hoặc nhà hát thì… không không là không.
Dĩ thực vi tiên là câu cửa miệng. Cái ăn là quan trọng hơn cả. Vật chất là hàng đầu. Đúng quá. Bao nhiêu thế kỷ làm nghề nông thiếu đói. Bao nhiêu cuộc chiến tranh làm cho nghèo túng. Ngay cả khi trở nên khá giả thì cũng đã thành nếp, hễ tiêu thụ là hầu như chỉ tiêu thụ sản phẩm vật chất mà thôi.
Người ta đã đánh mất thói quen tiêu thụ sản phẩm văn hóa. Đến đây thì có thể kết luận như vậy. Kết luận này không hàm ý phiền muộn hay trách móc. Bởi cũng giống như đánh mất một vật báu, thiệt hại hơn cả bao giờ cũng là người đánh mất.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânKế thừa tinh thần yêu nước truyền thống của dân tộc ta trong bối cảnh toàn cầu hóa
02/02/2010Mai Thị QuýBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáBàn về Nguyên khí, Dương khí & Âm khí
08/12/2009Nguyễn Tất Thịnh