Học nói
Tưởng là điều dễ nhất đối với con người, NÓI lại là khó nhất. Và rất đáng tiếc, ngành giáo dục Việt Nam hầu như không dạy học sinh cách nói sao cho đúng, trong khi tích cực nhồi nhét sin, cos, đạo hàm, tích phân và nhiều kiến thức khác.
.
.
Một thực tế là nhiều người có học hàm học vị, chức vụ cao nhưng nói viết không bằng người mới học xong tiểu học thời Pháp thuộc.

.
NÓI là diễn đạt suy nghĩ, tình cảm của mình sao cho người nghe hiểu đúng điều mình muốn nói và vui vẻ tiếp nhận nó. Nguyên tắc lớn nhất của NÓI là không nên khẳng định điều gì, kể cả điều đã được khẳng định. Chúng ta chỉ có thể khẳng định những gì đã chính xác xảy ra, ví dụ hôm qua Chelsea hoà Livepool 1-1.
Có nhiều thứ dù ta biết mười mươi cũng nên hạn chế khẳng định.
,
KHUYÊN NHỦ
Khi khuyên ai đó ta không nên dùng mệnh lệnh thức mà nên dùng dạng khuyến nghị.
.
Ta muốn khuyên bạn tập thể dục. Nếu ta nói “Anh phải tập thể dục”. Không hề sai nhưng chưa đúng. Vì bạn có thể vặn lại “Sao anh nghĩ là tôi không tập thể dục?” và rất bực mình bởi lời khuyên chân thành của ta.
.
Đáng ra nên nói:
- Anh có tập thể dục không, tôi nghĩ tập thể dục rất tốt cho sức khỏe.
.
Hoặc đọc một truyện ngắn, thấy cái kết chưa ưng ý mình ta nên còm “Anh thử nghĩ xem còn cái kết nào hay hơn nữa không?” thay cho “Cái kết chưa hay lắm!”
.

.
NGHI NGỜ
.
Khi nghe thấy một điều/ việc gì đó ta chưa tin hoặc theo những thông tin ta có thì nó không đúng, đừng vội phán ngay “Sai con mẹ nó rồi!” mà nên kiểm tra lại kiến thức của mình, nếu còn nghi ngờ thì khéo léo hỏi lại để bạn làm rõ hơn, biết đâu chính mình sai thì sao.
.
Lão Hâm đăng bài về một người cách mạng năm 1934 giúp dân lấn biển thành lập làng mới, sau được dân tôn làm Thành hoàng làng, có ảnh chụp minh hoạ, có địa chỉ cụ thể.
.
Một người tự cho mình là nhà sử học vào phán lấn biển Thái Bình chỉ có cụ Nguyễn Công Trứ, không có ai khác. Lộ ra là anh chỉ mới biết một mà chưa biết hai và không có thái độ khách quan của người làm khoa học.
.
NHẬN ĐỊNH
.
Có lúc ta phát hiện có cái gì đó sai sai trong bài viết của người bạn, đừng vội vạch ra cái sai đó, bởi, trừ lỗi chính tả, biết đâu người bạn ta có ẩn ý gì chăng, kiểu nói zậy mà không phải dậy? Cái tưởng là sai hiển hiện lại là đúng khi ta chịu khó bóc lớp vỏ ngoài, đi sâu vào các tầng nấc ý nghĩa của câu chuyện. Ví dụ bạn nói củ hành màu trắng, ta đưa ngay bức ảnh chụp củ hành nguyên vỏ màu nâu để chê bạn nói sai. Nhưng ý bạn là củ hành đã bóc vỏ, đọc kỹ mới hiểu.
Nội dung khác
Bộ 2 cuốn sách "Đạo sư uống rượu" và "Không mưu cầu hạnh phúc"
10/11/2025TrầnThị HàNghèo khó nghĩa là muốn làm gì thì làm?
08/11/2025Vương Trí NhànQuốc gia lười đọc sách
08/11/2025Di LiTommy Tricker - Bộ phim dành riêng cho những người mê tem
08/11/2025Duy WuKinh người biết sống một mình
08/11/2025Làng MaiBệnh theo lý thuyết
08/11/2025Nguyễn Thị Ngọc HảiTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn TrọngTôi sợ nhất là cái "văn hoá" phi văn hoá, phản văn hoá
29/04/2018Phan Thắng (thực hiện)Có khi bi quan khi nhìn vào thực trạng văn hóa
12/04/2016Hồng Thanh Quang (thực hiện)7 nguyên tắc sống bất di bất dịch của Đại bàng
24/12/2015Bài học cuộc sống từ "Vua hề Sác-lô"
07/12/2015Nếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên Cẩn