Nói về chữ cao
Có một cửa hiệu bán tương, trước cửa xây bốn bậc đá, ý muốn của chủ nhân ngôi nhà cho rằng làm như vậy vừa hùng tráng lại không thể bị ngập nước. Khai trương cửa hang không lâu thì gặp trời mưa, có một em nhỏ xách bình tới mua xì dầu thì bị bậc đá trơn làm trượt chân té ngã, bình bị vỡ, xì dầu chảy ra không tính, hơn thế đầu em nhỏ bị đập vỡ. Từ đó trở đi việc buôn bán của cửa hiệu bán tương đã thụt sâu xuống vạn trượng.
Lại có một người bạn từ lâu muốn bái yết lăng mộ của Trung Sơn, khó khăn mới chuẩn bị được tiền lộ phí để tới Nam Kinh bái yết một lần. Trở về, tôi hỏi anh cảm thấy thế nào? Anh ta nói:
- Khi chưa tới tôi quyết chí xem xét tỉ mỉ một lượt, nào ngờ tới đó, leo lên mấy trăm bậc đá, tôi đã mệt rời rã gân cốt chẳng còn lòng dạ nào muốn xem nữa. Chẳng những không có lòng dạ nào muốn tham quan, mà ngay đến tư tưởng sùng bái hàng ngày, cũng đều bởi mệt mỏi mà tiêu tan hết.
Tôi chưa bước tới Thái Sơn, nhưng đã có ấn tượng là Thái Sơn cao ngất, cao nhất. Căn cứ vào những lời kể của những người đã qua Thái Sơn thì đến Thái Sơn bản thân mình cũng không còn cảm Thái Sơn cao và lớn nữa.
Thái Sơn là ngọn núi cao mà không cảm thấy cao, Lăng Trung Sơn không cao bằng Thái Sơn, mà đã mệt mỏi rã rời gân cốt, cảm thấy nó quá cao, đối với bốn bậc thềm đá của cửa hàng tương kia cũng bởi vì nó cao mà đến nỗi không buôn bán được!
Xem ra như vậy chỉ có chữ “Cao” mà chẳng có tiêu chuẩn tuyệt đối nào hết, còn mọi người ở trong xã hội lại cứ suốt ngày anh muốn cao, tôi cũng muốn cao, thế mà không cao lên được, cũng không tránh khỏi muốn hát lên mấy câu cao điệu.
Muốn cao cố nhiên là một loại hiện tượng tiến bộ của nhân loại, vấn đề là mỗi người đều coi trọng trình độ đối với chữ “Cao”, mà lại quên mất chủng loại của chữ Cao, cho nên trong xã hội đã tăng thêm lên không ít những hiện tượng đáng thương và bi thảm.
Giống như những hiện tượng kể trên đó hoàn toàn là một vấn đề có sự qua lại của con người thì không thể cao được. Những quan niệm khiến cho con người ngưỡng mộ và kính yêu, cố nhiên là phải cao, vậy mà cũng không thể khiến cho con người vì mệt mỏi mà sinh ra cảm giác không vui. Giả sử không có con người quay lại, lại không cần con người ngưỡng mộ chỉ vì duyên cớ để cho tự mình thưởng thức thì có thể thừa sức làm cao làm to. Có điều để cho mình thưởng thức cuối cùng cũng không nhất định nghĩ tới quá to quá cao, kết quả đã khiến cho người ta cảm thấy anh là con người cao và to, cũng giống hệt như ý nghĩa của việc trèo Thái Sơn vậy.
Vậy mà chúng ta cũng không nhìn thấy điều ấy, bất kể là viết văn, nói chuyện, làm việc, cho dù có bước lên chốn cao, kết quả, nếu không phải là cách li xã hội thì sẽ khiến cho xã hội phát sinh ra chán ghét đối với anh. Rất nhiều nhà nghệ thuật đều bị thất bại theo dạng như vậy. Họ một mặt muốn nghênh hợp với xã hội, một mặt lại bước lên bốn bậc đá cao, một mặt khiến cho mọi người ngưỡng mộ, một mặt lại tạo ra mấy trăm bậc đá khiến cho con người mệt mỏi rã rời.
Cao vốn là điều tốt, thế nhưng muốn trèo Thái Sơn, thì không đòi hỏi người ta phải ngưỡng mộ, cũng chẳng đòi hỏi người ta nghênh hợp với trào lưu, lâu dần lâu dần, tự nhiên người ta sẽ cảm thấy Thái sơn là cao và to.
Có điều chúng ta không nhìn ra được điều đó, ấy chính là điểm bi ai trong đời sống của chúng ta.
Nội dung khác
Tại sao con người cần phải học?
15/09/2016Nguyễn Hữu ĐổngTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn Trọng7 phát hiện bất ngờ sau khi đọc nguyên tác "Hành trình về phương Đông"
03/08/2023Thái Đức PhươngNói với các doanh nhân: "Đỉnh của bạn đâu" để có được...
03/08/2023Nguyễn Tất ThịnhThiên thần” vỗ về những đêm dài thao thức.
03/08/2023Tiểu Mai"Đỉnh Ngu" từ Hiệu ứng Dunning & Kruger
05/06/2022Ngọc HiếuTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpTương lai trong lòng quá khứ
06/02/2009Nguyễn QuânBóng đá: trò chơi cũ kỹ theo một trật tự cũ kỹ và trong một thế giới cũ kỹ
22/06/2006Trà ĐoáBàn về Nguyên khí, Dương khí & Âm khí
08/12/2009Nguyễn Tất ThịnhCách đây một thế kỷ, những người khổng lồ
12/05/2009Nguyên Ngọc