Cô bé quàng khăn đỏ

07:39 CH @ Thứ Ba - 25 Tháng Ba, 2014

Mikhail Bulgakov

Ư-ư-ư-ư-ư-hư-hư-hư-ư! Hãy nhìn tôi đây này, tôi sắp chết cóng mất rồi. Xung quanh là khu rừng tăm tối đáng sợ, và chẳng có một linh hồn sống nào cả.

Ôi, mà cái mạng sườn của tôi mới đau nhức xiết bao. Thật là kinh khủng! Mà tôi có làm gì, có đụng chạm gì đến cái bà lão ấy đâu kia chứ, quỷ bắt bà ấy đi…

Tại sao mà tự dưng bà lão ấy lại đem tôi ra mà trụng nước sôi? Mụ phù thủy già … lại còn mù dở nữa chứ.

Tôi lang thang gần nhà bà lão ấy với hy vọng biết đâu kiếm được cái gì đó lấp đầy dạ dày, các vị biết đấy, cơn đói vốn không thích chờ đợi.

Còn bà lão ấy thì bước ra sân, nhìn tôi bằng con mắt mờ đục của mình và gọi như thế này:

- Meeo, meeo, meo … chắc bà ấy nghĩ là tôi là con mèo. Bà già ngốc nghếch… Tôi đến gần hơn một chút, thế là bà ấy hét toáng lên:

- SOOOÓI!!! và hắt lên người tôi cả nửa xô canh borts, cái thứ canh borts quỷ quái ấy, nóng như nước sôi, còn mùi vị thì mới tệ hại làm sao! Bà ấy định nấu làm thuốc diệt rận chắc?

Vâng, tôi cũng chẳng định che dấu gì cả - tôi định ăn tối bằng bà lão. Chẳng ngon lành gì đâu, tôi nói thật đấy, nhưng tình cảnh của tôi đâu cho phép tôi kén cá chọn canh. Thế còn bà ấy thì dội canh borts vào tôi!

Thôi đi bà lão, cũng phải có lương tâm một chút chứ! Thế mà cũng bày đặt là dân trí thức cơ đấy! Tôi nuốt cái bà ấy, tóm lại là như vậy. Chẳng có gì thú vị, phải nói thật là như thế. Đến bây giờ thấy vẫn còn sôi bụng, không tiêu hóa nổi …

Còn bây giờ … tôi lại trong rừng, chịu cái lạnh giá như thế này đây. Không biết trên đời này còn có sự công bằng nữa không?

ÔI! Ai kia nhỉ? Ai lại bị quỷ ám đi qua rừng trong cái lạnh cắt da như thế này?

Một thân hình bé nhỏ đi trên đường mòn! Một cô bé! Đội mũ đỏ! Trong tay của cô ta là một cái làn lớn. Hay nhỉ, thế cô ta cần cái gì đấy nhỉ?

Cô bé đến gần … Hình như là tôi có biết cô ta. Ồ, tất nhiên rồi! Đó là cháu ngoại của cái bà lão kia! Có lẽ là cô ta đang đi về phía nhà bà ấy. Haha, cô ta cũng thấy tôi và bước lại rất gần.

Thế đấy – chẳng sợ gì! Đứng, vuốt mõm tôi, lại còn nựng nịu nữa:

-Cún xinh … cún ngoan!

Tớ mà là con cún của cậu cái nỗi gì, đồ ngốc? Mà cái gì trong làn mới bốc mùi thơm phức làm sao! Cái gì thế nhỉ?

Bánh rán!!! Nhân thịt!!! Thế mới gọi là sống chứ! Cô nàng đem những thứ ngon lành này cho bà ngoại. Còn bà ngoại sẽ đãi cô bé tội nghiệp cái món canh ôi ấy! Mà không, bà sẽ không đãi đâu…

Này cô bé! Ngoan nào, hãy cho tôi những chiếc bánh rán này đi! Mẹ sẽ còn rán cho cô nữa, còn bà cô thì đâu có cần chúng làm gi! Không kể là bà ấy còn định đãi cô ăn cái thứ ôi thiu ấy! Ối trời ạ bố cô có mà ôm tôi lên tay mà nựng nịu, hôn vào chân trước, vuốt ve cái đuôi tôi vì tôi đã giúp ông ấy thoát khỏi một bà mẹ vợ như vậy! Giá mà cô bé biết, tôi, người vệ sinh viên của khu rừng này phải ăn đủ thứ tởm lợm như thế nào không …

Mà chẳng ai thèm cám ơn tôi gì cả!

Edgar Po

Một khu rừng già ảm đạm, quấn trong một chiếc khăn voan bí ẩn nghiệt ngã. Phía trên khu rừng là những đám mây của những sự bay hơi chứa đầy điềm gở. Dường như ta nghe thấy những âm thanh định mệnh của xiềng xích. Cô bé Khăn Đỏ sống ở bìa khu rừng đó, sống trong một nỗi sợ hãi huyền bí.

Ernest Hemingway

Người mẹ bước vào nhà, bà đặt một cái làn lên bàn. Trong làn là sữa, bánh mỳ trắng và trứng gà.

- Này, - người mẹ nói.

- Cái gì hả mẹ? Khăn Đỏ hỏi mẹ.

- Những thứ này này, – người mẹ nói, – con đem đến cho bà.

- Cũng được – Khăn Đỏ nói.

- Mà cẩn thận đấy, – người mẹ nói, – Sói.

- Vâng.

Người mẹ nhìn theo cô con gái mà tất cả mọi người đều gọi là Khăn Đỏ, vì cô lúc nào cũng quàng khăn đỏ cả. Người mẹ nhìn Khăn Đỏ bước ra, và khi nhìn theo cô con gái đang rời xa, mẹ nghĩ rằng để con gái đi một mình vào rừng là rất nguy hiểm; và bà lại nghĩ rằng Sói lại bắt đầu xuất hiện ở đó; và nghĩ đến đó, bà cảm thấy rằng bà bắt đầu lo lắng.

Guy de Maupassaant

Sói gặp Khăn Đỏ. Chàng nhìn nàng bằng cái nhìn đặc biệt, cái nhìn của một gã Don Juan thành Paris nhìn một cô nàng điệu đà tỉnh lẻ vẫn còn cố làm ra vẻ mình còn ngây thơ trinh bạch. Nhưng chàng tin vào sự trinh bạch ấy không hơn gì nàng, và dường như đã thấy nàng bắt đầu cởi quần áo, thấy những lớp váy của nàng lần lượt rơi xuống và trên người nàng chỉ còn một chiếc váy lót, và dưới lớp váy ấy ẩn hiện những hình dáng ngọt ngào của thân thể nàng.

Victor Huygo

Khăn Đỏ run lên. Nàng chỉ có một mình. Nàng chỉ có một mình đơn độc, như cây kim trong sa mạc, như hạt cát giữa trời sao, như đấu sĩ giữa bầy rắn độc, như một người mộng du trong bếp lò…

Jack London

Nhưng chị là một người con gái xứng đáng của chủng tộc ấy, trong huyết quản của chị là dòng máu mạnh mẽ của những người da trắng chinh phục phương bắc. Vì vậy, chị không hề chớp mắt, mà xông đến Sói, giáng cho Sói một đòn trí mạng và ngay lập tức đệm thêm một cú đấm móc cổ điển nữa. Sói hoảng hốt chạy. Chị nhìn theo Sói và mỉm cười – một nụ cười rất dịu dàng và nữ tính tuyệt vời.

Honore de Balzak

Sói đến gần ngôi nhà nhỏ của bà và gõ vào cánh cửa. Cánh cửa này được một người thợ vô danh nào đó làm vào khoảng giữa thế kỷ 17. Người thợ đã làm nó từ gỗ sồi Canada rất mốt vào thời đó, tạo cho miếng gỗ một kiểu dáng cổ điển và treo nó lên những bản lề sắt. Có lẽ hồi xưa thì những bản lề này cũng tốt lắm đấy, nhưng bây giờ thì kêu cót két kinh khủng. Trên cánh cửa không hề có hoa văn nào cả, chỉ có ở góc phải phía dưới vẫn còn nhìn thấy một vết xước nhỏ. Theo truyền thuyết trong vùng thì đó là vết xước do cựa giày của Selesten de Shavard – tình nhân của Maria Antoanet và anh em họ hàng về phía ngoại của bà của ông của Khăn Đỏ. Ngoài điều đó ra thì đó là một cánh cửa hết sức bình thường, và vì thế chúng ta sẽ không cần thiết phải xem xét cánh cửa ấy kỹ lưỡng hơn.

Oscar Wider

Sói. Xin lỗi, bà không biết tên tôi, nhưng …

Bà ngoại. Ồ, điều đó không quan trọng đâu. Trong giới thượng lưu bây giờ, ai có một cái tên đẹp là kẻ có dòng dõi chẳng ra sao. Tôi có thế giúp gì cậu được?

Sói. Chuyện thế này, thưa bà …Tôi rất tiếc, nhưng tôi đến đây để ăn thịt bà.

Bà. Ồ, thật dễ thương. Anh là một chàng trai thật hóm hỉnh.

Sói. Nhưng tôi nói hoàn toàn nghiêm túc đấy.

Bà. Điều đó càng làm cho sự hóm hỉnh của anh độc đáo hơn.

Sói. Tôi rất mừng là bà không để ý nghiêm túc đến điều tôi vừa thông báo với bà.

Bà. Ngày nay mà lại để ý nghiêm túc đến những việc nghiêm túc thì đúng là không sành điệu.

Sói. Thế chúng ta phải để ý nghiêm túc đến những việc gì?

Bà. Tất nhiên là đến những việc ngốc nghếch. Nhưng anh đúng là kẻ không chấp nhận được

Sói. Khi nào thì Sói lại trở nên không chấp nhận được?

Bà. Khi làm người ta phát chán vì những câu hỏi.

Sói. Thế còn phụ nữ?

Bà. Khi không ai có thể làm cho cô ta hiểu chỗ của cô ta ở đâu.

Sói. Bà nghiêm khắc với mình quá.

Bà. Tôi tin vào sự khiêm tốn của cậu.

Sói. Ồ, bà cứ yên tâm. Tôi sẽ không hở với ai một lời nào (nuốt chửng bà)

Bà (từ trong bụng sói). Tiếc thật, cậu vội vã quá. Tôi vừa mới định kể cho cậu một câu chuyện rất đáng suy ngẫm và có tính giáo dục.

Erich Marria Remarque

- Hãy đến bên anh – Sói nói.

Khăn Đỏ rót hai ly cô nhắc và đến ngồi trên giường của Sói. Họ ngửi hương thơm quen thuộc của rượu cô nhắc. Trong rượu cô nhắc có nỗi buồn và sự mệt mỏi - nỗi buồn và sự mệt mỏi của hoàng hôn sắp tàn. Cô nhắc như là chính cuộc đời.

- Tất nhiên, – Khăn Đỏ nói. – Chúng ta chẳng còn gì để hy vọng nữa. Em không có tương lai.

Sói im lặng. Anh hoàn toàn đồng ý với nàng.

Umberto Eco

Ngày 16 tháng 8 năm 1968 tôi mua một quyển sách với cái tên “Những truyện cổ tích cho trẻ em và trong gia đình” (Leipsig, nhà in Abel và Muller, 188). Tác giả bản dịch ghi là những anh em nhà Grimm nào đó. Những chú thích lịch sử tương đối nghèo nàn cho biết những dịch giả đã dịch theo đúng bản thảo viết tay thế kỷ XVII. Ông Pero, một thành viên nổi tiếng của Viện Hàn lâm Pháp thế kỷ 17, người đã có đóng góp to lớn trong việc chép sử thời vua Lui XIV, đã tìm thấy bản dịch này trong thư viện của tu viện Melk. Trong trạng thái xúc động tôi đã bị cuốn hút bởi câu truyện cổ tích kinh dị đến nỗi tôi không nhận thấy là tôi đã bắt đầu dịch truyện cổ tích này trong những cuốn vở lớn tuyệt diệu của công ty “Josep Giber”, những cuốn vở này vốn rất thuận tiện cho việc viết sách, đặc biệt nếu bút đủ mềm. Có lẽ người đọc đã hiểu rằng tôi đang nói về “Khăn Đỏ”.

Gabriel Garcia Marques

Nhiều năm sẽ trôi qua, và khi Sói đứng dựa vào bức tường chờ đợi phát súng bắn vào tim, anh sẽ nhớ lại buổi chiều xa xôi ấy, khi mà Bà ăn cái bánh ga tô với lượng thạch tín đủ để đầu độc một bầy chuột cống. Nhưng Bà vẫn tiếp tục hành hạ cây đàn dương cầm, và hát đến tận nửa đêm, như là không có chuyện gì xảy ra. Hai tuần sau thì Sói và Khăn Đỏ tìm cách gây nổ trong căn lều của bà cụ không chịu đựng nổi này. Họ căng thẳng đến thót tim nhìn ngọn lửa xanh từ từ bò theo dây dẫn đến khối thuốc nổ. Cả hai bịt tai lại, nhưng thật là uổng công, vì không có tiếng nổ nào cả. Khi mà Khăn Đỏ đủ can đảm đi vào trong lều, hy vọng thấy xác của Bà, thì nàng thấy trong lều vẫn ngập tràn sự sống: Bà mặc một chiếc áo rách và bộ tóc giả cháy dở chạy thoăn thoắt trong lều và dùng cái chăn để dập lửa.

Mikhail Zoshenko

Sói thở ra phì phò, lấy tay áo chùi cằm rồi bắt đầu kể:

- Các anh em biết đấy, tớ không thích các ả đội mũ tý nào. Nếu như cô ả mà đội mũ, hay là tay cầm một cái làn ấy, thì trông rất là chảnh chọe, và lúc ấy đối với tớ cô ả không còn là phụ nữ nữa mà chỉ còn là cái chỗ trống không. Có một lần tớ gặp một ả như thế trong rừng. Tớ nhìn, thấy một mụ đang đứng, và tuôn ra toàn bộ hệ tư tưởng ý thức hệ của mình. Và tớ quyết định quay cái mặt trịnh trọng đúng nghi thức về phía ả này và bắt đầu dò hỏi. Thế đấy, nữ công dân, mọi chuyện thế nào? Về việc phù phép cái đường ống dẫn nước và nhà vệ sinh ấy mà. Kết quả phù phép tốt chứ?

Stiven King

Hoàng đế SỢ HÃI túm lấy bà ngoại mặc dù biết rằng trong khách sạn không chỉ có một mình bà. Những bức tường cao cũ kỹ buông xuống đe dọa, nhấn mạnh rằng sự kết thúc đáng sợ là điều không thể tránh khỏi. Bóng đen lại thoáng qua…

- Đây là sự trả giá – ai đó thầm thì bên cạnh, sau lưng bà.

Bà quay lại và chìa tay về phía trước… , bà cay đắng nghĩ.

- Ai ở đây - bà hỏi, giọng gần như tự tin.

- Chỉ có máu con chiên mới cứu được chúng ta! – giọng nói thì thầm đã ở ngay trên tai bà.

Tiếng búa rít lên độc ác xé nát không khí.

Dal Carnegy

Tất nhiên là không nhất thiết phải đội mũ đỏ để có thể sống sót sau khi đã gặp sói. Bất kỳ một cô bé nào, đặc biệt là ở nông thôn, đều quen biết những người thợ săn. Tuy nhiên nếu như cô bé lại đội trên đầu một cái mũ của chú hề thay cho chiếc mũ đỏ cẩn thận, cũng như nếu cô bé lại tặng những người xung quanh những cái tát và cười nhạo thay vì những chiếc bánh rán ngon lành, thì chưa chắc gì đã có ai chạy đến giúp khi cô bé kêu. Vì thật ra thì bà cũng kêu khi chết trong hàm răng của con sói khát máu. Nhưng số phận của một bà lão già lại luôn luôn cau có chẳng làm bận tâm ai trong rừng.

Và tất nhiên không chỉ có những người đi săn – bất kỳ một Sói nào cũng có thể bị sức mạnh của sự quyến rũ khuất phục

Các bạn cứ thử nghĩ xem, tại sao Sói lại không kết liễu cô bé ngay lập tức, mà lại bắt đầu bằng bà? Không lẽ không phải là vì Sói muốn nghe giọng nói vui vẻ cua Khăn Đỏ thêm một lần nữa? Giọng nói của một sinh vật duy nhất không làm Sói sợ khi gặp mặt. Giá như Khăn Đỏ vẫn tiếp tục bình tĩnh, thì có khi Khăn Đỏ chẳng cần sự giúp đỡ nào của các bác thợ săn. Nhưng Khăn Đỏ đã sợ hãi kêu lên, và Sói hiểu rằng Khăn Đỏ chỉ coi Sói như một con vật khát máu.

Bạn hãy cố gắng trước hết nhìn thấy những nét tốt đẹp của người đối thoại với bạn, và bạn sẽ có thể không quan tâm đến chế độ làm việc của những người thợ săn.

Grigory Oster

Một con Sói xám có thể tích dạ dày bằng 2 kg, chạy loăng quăng trong một khu rừng tối để tìm thức ăn. Có lần sói gặp may lớn. Không những Sói gặp một cô bé Khăn Đỏ đi một mình trong rừng với một cái làn có dung tích 15 lít chứa đầy bánh rán nhân thịt, Sói lại còn khôn khéo biết được bà của cô bé sống ở đâu. Bằng một cái nhìn đầy kinh nghiệm Sói xác định ngay lập tức được khối lượng của Khăn Đỏ tội nghiệp – 45 kg. Hỏi bây giờ Sói có đủ thức ăn cho bao nhiêu ngày, nếu biết rằng Sói phải làm đầy dạ dày của mình mỗi ngày 3 lần, còn bà thì có khối lượng lớn hơn Khăn Đỏ 2 lần?

Nhicolai Gogol

Trong những ngày u ám thì khu rừng của chúng ta thật là vô cùng rộng lớn và ảm đạm. Hiếm có cô bé đội mũ nào có thể đến được giữa rừng, ngoại trừ những chiếc mũ đỏ nhất. Nhưng giá mà có đến được thì Mũ đỏ sẽ gặp Sói ngay lập tức.

- Sói, sói! Anh chạy đi đâu trong khu rừng vô tận này? – Không có tiếng trả lời…

Ilf và Petrov

Vào lúc 11 giờ rưỡi một cô gái trẻ khoảng chừng hai mươi tám tuổi đi từ phía làng Chmaorovka đi theo hướng tây bắc vào thành phố Stargorod. Chạy sau lưng cô là một con Sói Xám vô gia cư.

-Cô ơi! – sói kêu lên vui vẻ. – cho một chiếc bánh rán đi!

Cô gái lấy từ trong túi áo ra một quả táo dầm và đưa cho kẻ lang thang kia, nhưng hắn không chịu dừng bước. Lúc đó cô gái dừng lại, nhìn Sói rất mỉa mai và thốt lên:

- Thế nào, hay là tớ đưa cho cậu cả chìa khóa phòng ngủ của bà ngoại nhé?

Sói thấu hiểu sự vô căn cứ của những đòi hỏi của mình và quay đi ngay lập tức.

Rable

Trong rừng Sói nói chuyện với Khăn Đỏ, và hỏi thăm, cô bé là người vùng nào và đang định tới đâu. Khăn Đỏ trả lời:

- Thưa ngài! Cháu là người vùng Xen-Znu ở vùng Berri. Cháu đến thăm Bà ngoại, ở Xen-Xebastian, gần Natta ấy, và thỉnh thoảng lại nghỉ một chút.

- Thế đấy, - Sói nói. – Thế tại sao cô bé lại đến Xen-Xebastian?

- Cháu tới đó chỉ có một mục đích duy nhất là đem bánh rán đến cho Bà, để bà ăn khỏi đói ạ.

- Cái gì? – Sói thét lên. Đó là những người bà giả mạo tung ra những thứ mê tín như thế đấy hả? Điều này cũng giống như trong các tác phẩm bất hủ của Homer thì Apollon gieo rắc bệnh dịch xuống quân đội Hy lạp, còn các nhà thơ khác thì ngồi bịa ra một đống các Veiovis và những người họ hàng độc ác. Cũng như ở Sina một gã giả đạo đức nào đó lại đi dạy dỗ rằng thánh Antoni thì dùng lửa đốt, thánh Evpatori thì gieo rắc bệnh водянку, thánh Gilda – bệnh điên, còn thánh Znu - …

Alekxandra Marinina

Naxchia Kamenskaya trầm ngâm uống cà phê

- Tùy cậu thôi, Yur, nhưng tớ không thích kiểu xử sự của cái bà lão ấy. Cậu cứ nghĩ xem: một bà lão sống lặng lẽ như chuột, chả có vấn đề gì. Nhưng bà ấy vừa mới để cho cô cháu gái đứng tên căn nhà, thế là ngay lập tức xuất hiện người viếng thăm bí ẩn, và bà lão thay đổi mọi thứ 180 độ, cả cách sống lẫn bề ngoài!

- Thế có chắc chắn là có cái anh chàng viếng thăm ấy chứ? – Korotkov hỏi.

- Có chứ, những người hàng xóm nhớ vậy mà. Khi Misanha của chúng ta hỏi thăm họ về việc cô cháu gái biến mất, thì mấy người hàng xóm nói rằng ban đêm họ nghe thấy có người gõ cửa nhà bà lão, và bà ấy trả lời: “Kéo cái dây ấy, cửa sẽ mở ra!”. Và từ cái đêm ấy thì cái bà lão này bắt đầu bước đi mạnh hơn, đêm thì tru trăng, thậm chí còn sủa nữa. Rồi thì không cho hàng xóm tới chơi thăm hỏi gì. Còn những người đã nhìn thấy bà ấy qua cửa sổ thì nhận thấy rằng cái mặt bà ấy dưới cái khăn choàng quen thuộc tự dưng có nhiều lông hơn.

- Cũng có thể đó là rối loạn hoóc môn do lương tâm không trong sạch, - Leskov xen vào. – Chúng ta đã gặp chuyện tương tự với người thầy giáo, các bạn nhớ chuyện hai anh em sinh đôi chứ?

- Ừ, cũng có thể - Naxchia thở dài và hút thuốc. – Nhưng mà lại còn có câu hỏi thế này: giấy tờ của cô cháu gái là giấy tờ giả! Bà lão thì cho biết một cái địa chỉ mà cái cô cháu gái ấy chưa sống ở đấy bao giờ, cả thường trú lẫn tạm trú. Cả những số liệu hộ chiếu cũng giả nốt.

Như vậy, có thể coi rằng ta đã chứng minh được rằng trên đời này không tồn tại cô cháu gái nào cả. Câu hỏi tiếp theo: thế người bà thì có tồn tại không?

Iulian Semenov

Thợ Săn vừa mới nhận được bức điện mật mã của Trung tâm về những sự kiện xảy ra tại nơi hẹn bí mật của Bà ở Bern. Anh lại một lần nữa mở két sắt lấy ra hồ sơ cá nhân của Khăn Đỏ.

“Một người phụ nữ Ariel đích thực, Tính cách kiên định, vững vàng. Luôn luôn thực hiện rất tốt nghĩa vụ trong công việc. Không chút nhẹ tay đối với kẻ thù của đế chế.”

Người này phù hợp đấy – Thợ săn nghĩ – người này phù hợp. Anh nóng nảy nhấn chuông gọi.

- Bitner, hãy mời Khăn Đỏ đến chỗ tôi. Thế còn những cái bánh rán đâu rồi? Tôi đã nói với anh là 3 cái bánh, chứ không phải là 2. Đó không phải là vớ vẩn, đó thậm chí hoàn toàn không phải là chuyện vớ vẩn, Bitner thân mến ạ. Đặc biệt là trong chuyện này!

Còn trong lúc đó thì Sói đang ngủ. Sói ngủ rất sâu và bình yên, nhưng sau đúng 5 phút nữa anh sẽ thức giấc. Thói quen ấy được tạo ra qua bao năm tháng, còn bây giờ thì anh đang ngủ ngon trên đường từ Bern đến Berlin…

Ken Kesey: Cô ta ở đó

Sói rón rén đi sát tường, khẽ khàng như một con chuột. Sói nắm chặt cây lau nhà trong tay và nín thở chuyển động. Nếu như dòng máu của loài thú có giúp được gì trong cuộc đời bẩn thỉu của hắn thì đó là giúp hắn trở nên gian xảo.

Ổ khóa rung lên. Sau đó cánh của mở ra và hắn nhìn thấy nàng – nàng vừa bước ra hành lang. Đôi mắt của nàng xám xịt, môi không tô son, còn trên đầu nàng là một chiếc mũ bê rê đỏ đã mất hết cả hình dạng.

Nàng nhìn thấy Sói và mỉm cười với hắn. Sói nắm cây lau nhà chặt hơn và hạ mắt nhìn xuống dưới. Như thế dễ hơn. Khi mắt đã nhắm thì người ta khó nhận thức mình hơn. Sói nghe tiếng gót giầy của nàng gõ lốp cốp trên sàn. Sói đứng, không hề ngước mắt lên.

Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được tự do.

M. Bulgakov II

Vật cuối cùng mà Sói nhìn thấy là tàu điện đang tiến lại gần và khuôn mặt méo xệch của người lái tàu đội một chiếc mũ len đỏ.

Ivan nghe thấy tiếng kêu, anh chạy lại và đứng sững người nhìn thi thể bẹp nát của Sói. Anh không thể hiểu nổi, tại sao điều đó lại có thể xảy ra, bởi vì họ vừa mới ngồi trên ghế đá cùng với Sói, với Mikhail Alekxandrovich, vậy mà bây giờ Sói chỉ còn là một cái xác vỡ bụng nằm đấy.

Dần dần những tiếng kêu cũng tắt, và những ý nghĩ bắt đầu gắn kết được với nhau. Đầu tiên xuất hiện những từ gì đó rất lạ “những người tiều phu đi ra khỏi rừng”

Ivan vứt bỏ “những người tiều phu”, nhưng lại xuất hiện “Mũ Đỏ”, và sau lưng của cô là một người nước ngoài.

À, đúng rồi, đó là ông ta nói rằng Mikhail Alekxandrovich “sẽ mất bụng vì Mũ Đỏ”.

“Mất bụng” – có nghĩa là chết… nhưng chính người lái tàu điện đội mũ đỏ dấy thôi. Hóa ra là cái gã ngoại quốc chết tiệt này đã biết trước toàn bộ bức tranh cái chết khủng khiếp của Sói.

Cũng có thể chính gã này đã đẩy Sói vào gầm tàu điện chăng? Nhưng làm thế nào? Điều này bây giờ chúng ta sẽ tìm hiểu.

Ioanna Hmelevskaya

Và khi đó tôi bất ngờ nhìn thấy một con sói xa lạ đang đến gần tôi. Cần phải thừa nhận rằng khoảnh khắc đó là thích hợp nhất đối với tôi, vì tôi đã định khi Sói xuất hiện thì tôi sẽ có một bộ mặt ngu ngốc nhất. Bất kỳ ai nhìn thấy tôi lúc đó cũng không thể có ý nghĩ nào khác về tôi được. Có lẽ anh ta cùng lắm chỉ có thể nảy sinh mối băn khoăn không biết liệu tôi có còn biết suy nghĩ nữa hay không.

Sói dừng lại và bằng một ánh mắt nhanh nhẹn hắn nhìn hết cả tôi lẫn tất cả những gì có trong làn của tôi. Có tất cả mọi cơ sở để cho rằng Sói là một anh chàng tóc vàng tro. Mà phải nói rằng khi nào đó một bà thầy bói đã tiên tri rằng một anh chàng tóc vàng sẽ đóng một vai trò định mệnh trong đời tôi. Tôi rất tin bà ấy, bởi vì tôi luôn luôn thích những anh chàng tóc vàng, nhưng số mệnh không hiểu tại sao lại cứ vứt cho tôi những anh chàng tóc đen, người này tóc còn đen hơn người khác, còn tôi thì vẫn nhìn xem có anh chàng tóc vàng nào xuất hiện hay không. Thời gian qua đi, tôi đã thành phản xạ: anh chàng tóc vàng – nghĩa là phải cảnh giác. Và bây giờ thì cái gã lưu manh này xuất hiện …

- Bon jour, mademoiselle, - hắn chào rất lịch sự.

Khi nghe thấy thế tôi bình tĩnh lại ngay tức khắc. Nếu như hắn gọi tôi, mẹ của hai cậu con trai gần trưởng thành là “mademoiselle”, có nghĩa là hắn đã quyết định tiến hành trao đổi hữu nghị.

Lukianhenko

Khăn Đỏ dừng lại trước cầu thang nhỏ - ba bậc thang rộng và không cao - dẫn vào nhà và nói:

- Xin chào Sói.

- Xin chào, khách bộ hành, - Sói rút tẩu thuốc ra khỏi miệng và trả lời. Anh ta có một giọng trầm rất dễ chịu, giọng đàn ông, nhưng lại có chút gì đó rất mềm mại, dịu dàng và nữ tính. Có thể nhận thấy một chút accent, nhưng cái accent này nhẹ đến nỗi chỉ sau vài giây tai bạn sẽ không còn cảm thấy nữa. – Hãy vào nhà và nghỉ ngơi đi

- Tôi muốn về nhà - Khăn Đỏ vừa ngồi vào ghế bành vừa nói. – Càng nhanh càng tốt.

Sói vẫn ngậm tẩu thuốc. Thậm chí mùi thuốc lá cũng trở nên ấm cúng, gần gũi. Không hiểu sao loài sói tiếp nhận những thói xấu của loài người dễ dàng hơn hết – chúng thích rượu, còn độc cái ý tưởng hút thuốc lá cũng làm cho chúng hân hoan.

- Ở đây buồn và cô đơn lắm, - Sói nói. Câu nói nghi thức vang lên chân thành đến kinh ngạc – thật khó mà nghĩ ra một chỗ nào còn buồn chán và cô đơn hơn cái hành tình lạnh lẽo, ẩm ướt toàn là đầm lầy này. – Hãy nói chuyện với tôi đi, khách bộ hành

Sói ngẫm nghĩ, lắc lư người và xoa xoa cái bụng. Rồi rút tẩu thuốc ra khỏi miệng:

- Cậu đã làm tan đi nỗi buồn và sự cô đơn của tôi rồi đấy, khách bộ hành

Stiven King

Vương quốc bị chiếm chỉ vì trong lò rèn không còn đinh nữa – chính điều này cũng xảy ra với Khăn Đỏ, nếu như chỉ lấy cốt lõi của vấn đề. Cuối cùng thì tất cả các bạn có thể đưa đến một mẫu số chung – sau đó một lúc thì Khăn Đỏ cũng nghĩ thế. Hoặc là tất cả mọi chuyện đang diễn ra đều là tập hợp không may của sự kiện… hoặc đó là số phận. Khăn Đỏ đã vấp phải số phận thực sự theo nghĩa đen ở Heven – một thành phố nhỏ bang Men ngày 21 tháng 6 năm 1988. Đó mới là nguyên nhân; còn Sói Xám thì chỉ là hậu quả mà thôi

Carlos Castaneda

Tôi đến gần nàng và muốn nói rằng chiếc mũ nàng đội rất đẹp, nhưng nàng đã nói trước:

- Ở rìa thì xốp, còn ở trong thì dày hơn, - nàng chỉ lên mũ nói. Nhận xét của nàng trùng khớp với những gì tôi định nói đến nỗi tôi nhảy dựng.

- Anh vừa mới định nói về chiếc mũ.

- Như vậy có nghĩa là em vượt trước anh – nàng nói và cười với vẻ vô tư của một đứa trẻ.

Tôi hỏi, liệu nàng có thể trả lời cho tôi vài câu hỏi được không.

- Anh quan tâm đến chuyện gì?

- Điều em nói với anh chiều hôm qua về những chiếc bánh rán làm anh rất xúc động. Anh không thể hiểu nổi, em định nói về cái gì?

- Tất nhiên là anh không thể hiểu được điều đó. Anh thử nghĩ về điều đó, nhưng điều mà em nói không trùng với những ý nghĩ của anh.

- Anh thử nghĩ về điều đó, bởi vì đối với riêng anh thì đó là phương cách duy nhất để ăn một cái gì đó.

Roger Joseph Zelazny

Sau một thời gian thì Khăn Đỏ đến gần và ngồi bên cạnh:

- Em thấy rằng anh đã có thêm một ít trang sức độc đáo, - nàng nói, thận trọng chạm đến đôi tai của tôi. – Chúng có tác động đối với anh đấy chứ?

- Cũng được chút chút. Như thế anh nghe thấy em rõ hơn.

- Hay nhỉ, thế anh tìm được chúng trong Tấm gương nào đấy, hay chúng có liên quan đến Mê cung?

- Đúng. Trước khi biến mất thì Đvorkin có kể cho anh, làm điều đó như thế nào.

- Thế chuyện gì xảy ra với đôi mắt của anh thế? Dường như chúng không chỉ phục hồi lại, mà còn trở nên quá biết nói đối với một kẻ xảo quyệt như anh, hoàng tử Sói Xám ạ.

- Đó là để nhìn em được rõ hơn, em thân mến ạ, - tôi nói, trong khi nhớ lại một câu truyện cổ tích xa xưa mà tôi đã nghe khi nào đó tại Tấm gương có tên là Trái Đất

Khăn Đỏ phá lên cười rồi chửi rất tục.

- Em biết ư? Em đã hiểu tất cả rồi ư? – tôi ngạc nhiên.

Nàng gật đầu.

Ngọn gió quỷ quái đưa chúng tôi tới phía đông của mặt trời.

Robert Heinlein

- Cẩn thận! Sói!

Miếng sắt bập vào thanh gỗ ngay trên đầu Khăn Đỏ mạnh đến nỗi nếu như gã tồi tệ kia không trượt tay thì chắc là sọ của nàng đã bị chẻ thành hai mảnh. Khăn Đỏ vội vã cúi xuống lấy đà, và dùng sàn làm điểm tựa nàng đạp chân xuống sàn và bay vài mét theo hành lang, không quên cầm theo con dao.

- Hắn trốn thoát rồi ư? – Khăn Đỏ hỏi.

- Trốn rồi, - Bà trả lời. – Ta đã nhìn thấy hắn lặn vào cửa thoát. Hình như là hắn có bốn chân.

- Bốn hay hai thì bây giờ đằng nào chúng ta cũng không thể bắt được thằng đểu ấy, - Khăn Đỏ nói.

- Còn ta cũng không phản đối việc bắt giữ hắn đâu, để nói chuyện về vài thứ, - Bà thốt lên. – Giá mà hắn thấp hơn chừng 2 inch nhỉ - thế thì chúng ta đã vào Chuyển đổi rồi đấy.

Arthur Conan Doyle

Thế đấy, bây giờ các vị cũng thấy rằng cả những khả năng khiêm tốn của tôi cũng cho phép sử dụng phương pháp suy luận, phương pháp mà bạn tôi đã sử dụng thành công xiết bao. Từ chỗ nấp của mình tôi thấy rất rõ một cô gái đội cái mũ đỏ rực đang nói chuyện bên bờ đầm lầy với một chàng thanh niên trẻ tuổi mà tôi hoàn toàn chưa biết, nếu cứ xem quần áo và mũ đội đầu của anh ta. Đó là một con Sói tầm thước, vẫn chưa mất hy vọng đạt được những đỉnh cao trong nghề nghiệp của mình, nhưng lại đang phải khổ sở vì không đủ khả năng đảm bảo cho gia đình mình những gì cần thiết nhất.

Tất nhiên là giá như có bạn tôi ở đây thì anh ấy sẽ xác định ngay được theo dạng của đuôi và tai của người lạ mặt, rằng cái gia đình ấy gồm có người mẹ - một bà lão, người cha hay quá chén, và hai cô em gái, nhưng những suy luận của cá nhân tôi thì không trải xa hơn những phỏng đoán mơ hồ về những gì chứa trong chiếc làn trên tay cô gái…

Không, không còn nghi ngờ gì nữa, người lạ mặt lịch sự đến để giúp cô gái, và bây giờ họ đang thảo luận sôi nổi vấn đề cứu bà cô – một bà lão tuyệt diệu mà không hiểu tại sao lại sống ở một nơi khỉ ho cò gáy, rất xa cô con gái hoàn toàn tầm thường của mình – một người phụ nữ nông thôn nước Anh điển hình, biểu tượng của tính bảo thủ của chúng ta và một ít truyền thống tức cười, ôi, những thứ mà tôi rất thiếu trong những năm lang thang ở Apganistan…

Nhưng ai hay là cái gì đe dọa phu nhân đứng tuổi kia trong cái xứ hoang vu chẳng có người nào, chắc Chúa đã quên ấy? Bạn tôi đã có thể tự hào vì tôi – tôi đã có giả thuyết độc lập của mình! Tất nhiên là nguy hiểm xuất phát từ những gã đàn ông đáng nghi ngờ mà tôi đã nhìn thấy trong rừng tới hai lần – hình như là họ chẳng bao giờ rời tay khỏi những chiếc rìu của mình. Nhưng làm sao tôi có thể cản trở không cho chúng thực hiện âm mưu đó? Ôi, Holms, Holms, tôi cần anh đến chừng nào…

Kurt Vonnegut

Hôm nay Sói đã ăn sáng, vì vậy anh không xơi Khăn Đỏ ngay lập tức. Anh mơ ước được ngồi ở nhà, trong cái hang ấm áp đầy thức ăn của mình, và không bao giờ phải chạy lang thang trong rừng nữa. “Thế bà em sống ở đâu?” – Sói hỏi. Và khi Khăn Đỏ trả lời anh, thì trong bộ não hơi lớn quá của Sói đã chín muồi một kế hoạch để có được cả Khăn Đỏ lẫn bà của nàng và bánh rán cùng một lúc. Cần phải nói với các bạn đọc rằng ngày hôm sau Sói sẽ phải chết. Những người tiều phu tình cờ đi ngang sẽ dùng rìu moi bụng anh ra và sẽ biến anh thành một con bù nhìn tuyệt hảo. Con bù nhìn ấy còn đứng trong trường làng 17 năm nữa cho đến khi thành tro trong một đám cháy. Cậu bé Vanhia của làng sẽ nhặt được trong đống tro một cái nanh của Sói, và sau đó đem đổi cho cậu bé hàng xóm lấy một cái que sắt đã cong. Nhưng đó là một câu chuyện khác… Còn hiện giờ thì Sói vẫn chưa nghi ngờ điều gì và đang chạy thoăn thoắt đến nhà của Bà ngoại…

Lev Nhicolaievich Tolstoi

Một buổi sáng mùa hè yên ả. Thiên nhiên tràn đầy mọi hương thơm của mùa thu. Bầu trời xanh, xanh biếc ửng hồng trên phương đông bởi những tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa thức dậy. Nam tước tiểu thư Khăn Đỏ cầm chiếc làn bánh rán và đi vào rừng. Nàng mặc một chiếc áo đầm màu trắng tuyệt đẹp, điểm xuyết vài giọt lệ trong sáng của ngọc trai. Trên mái đầu tuyệt đẹp của nam tước tiểu thư là một chiếc mũ rơm Ý rất mốt, đôi tay trắng muốt được bao bọc trong đôi găng duyên dáng may từ lụa ba tit. Chân nàng xỏ đôi hài cườm, sản phẩm vô cùng tinh xảo. Dường như cả con người của nàng sáng rực lên trong những tia nắng sớm, và nàng đang bay trên đường rừng như một con bướm trắng, để lại sau mình là một dải mùi nước hoa Pháp tuyệt hảo

Bá tước Sói có thói quen dậy sớm. Không đánh thức người hầu, chàng tỉnh dậy, ăn mặc giản dị và hạ lệnh đóng ngựa. Và sau khi ăn sáng qua loa, chàng thúc ngựa vào rừng…

Fedor Mikhailovich Dostoevsky("Tội ác và trừng phạt")

Sóikônnhikov thức dậy vào một sáng sớm mùa hè u ám, trong căn phòng nhỏ hẹp của mình. Tâm trạng anh đang tăm tối. Những khó khăn tài chính thường xuyên do cuộc sống thủ đô đắt đỏ, những ngày ăn kiêng nhiều khi đã làm anh thấy cuộc sống tởm lợm. Anh chỉ còn thấy một cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng này là đi ăn trộm. Xoáy tiền cũng không phải khó khăn gì lắm. Anh biết rằng có một người nào đó thường xuyên đi qua rừng. Trong chiếc làn của người đó dưới lớp bánh rán là một số tiền. Anh quyết định. Không biết cái linh tính lạ lùng nào đã khiến anh nhét chiếc rìu dưới áo tu lup khi ra khỏi nhà.

Trên con đường mòn tăm tối thoáng hiện chiếc bóng của ai đó. Sóikônnhikov xông tới, tìm cách giật chiếc làn khỏi tay người kia. Cuộc vật lộn bắt đầu. Nhưng sức lực rõ ràng là không bằng nhau, và Sóikônnhikov cảm thấy chỉ một chút nữa thôi anh sẽ bị đối thủ vặn tay mất. Lúc bấy giờ anh rút rìu ra và lấy đà bổ xuống hai nhát. Thân thể đối thủ mềm nhũn. Hóa ra trong làn không có tiền. Và đối thủ của anh là một bà già.

Sóikônnhikov cảm thấy mặt đất rung rinh dưới chân anh.

Hai tháng sau tờ báo “Vedomosti” đăng tin trong mục “Tai nạn” rằng ở sông Neva người ta nhìn thấy cái xác nổi lên của Sóikônnhikov trước đó tưởng là đã mất tích.

Arkadi và Boris Strugatxky

Harmon, 12 tháng 7 năm 20..

- .. Thưa giáo sư, xin ngài cho biết điểm phát Pilman là cái gì ạ?

- Này anh bạn đồng hương, hãy nghe đây. Điểm phát Pilman là một thứ rất đơn giản. Anh hãy tưởng tượng là anh lấy nửa hộp, sau đó lại thêm nửa hộp, rồi sau đó đem bánh rán cho bà ngoại. Tất cả đều hiểu là anh không thể đem đến chỗ bà ngoại được, vậy đó, những chiếc đinh ốc … eee, tức là những chiếc bánh rán sẽ nằm trên một đường cong trơn tru… tôi hy vọng là anh hiểu chứ.

- Thưa giáo sư, thế thì Sói và Khăn Đỏ ở đấy để làm gì?

- Này anh bạn đồng hương, khi mà người ta còn chưa biết gì về Zona, họ là những người đầu tiên đi vào rừng, và bây giờ có lẽ người ta gọi họ là những người đi lén theo đấy.

- Thế khi đó thì những Thợ săn là những ai?

- Thì đầu tiên, khi mà các đạo quân tiến đến Zona ấy …

Người nói chuyện với giáo sư Boris Pilman là Bronetemkin

Bill Gates ("Business@The Speed of Thought")

Chúng ta hãy xem xét sự thích nghi của một chuyên gia mới trong lĩnh vực thiết kế các hệ thống thông tin ở công ty của chúng ta

Chúng ta hãy tạm gọi chuyên gia này là Mũ Đỏ (trong nguyên tác tiếng Anh là "Red Hat" – chú thích của người dịch). Lần đầu tiên đến chỗ làm việc của mình cô ta sẽ thấy một chiếc máy tính đã được cài đặt Windows và tất cả những phần mềm cần thiết cho công việc của cô ta do hãng Microsoft soạn thảo.

Trong tương lai cô ta có thể điều khiển toàn bộ cuộc sống cá nhân của mình thông qua hệ thống thần kinh của hãng chúng ta, khi cô ấy trở thành một tế bào nữa của công ty. Cô ta thậm chí có thể thay giấy dán tường trên máy tính của cô ta dưới dạng những con chim cánh cụt nhỏ để kỷ niệm cuộc sống phi thương mại trước đây của mình. Những nhân viên liên lạc của công ty sẽ thường xuyên đem bánh rán đến cho Bà của cô ấy, và Mũ Đỏ sẽ không cần phải quan tâm đến chuyện đó nữa. Để cho cô khỏi phải thất vọng, thậm chí người ta sẽ không thông báo cho cô, khi mà bà của cô lên đường sang thế giới bên kia. Nhưng đến tận lúc về hưu thì Mũ Đỏ có thể nhận thư của bà và mẹ cô, những bức thư này được tự động phát sinh trong hệ thống nội bộ của hãng MS Wolf XP

Mikhail Bulgakov III

“Nhưng trong lúc này thì Bà lão đã đánh đổ dầu ra đường rồi” - Nhà ảo thuật tuyên bố.

“Bây giờ chúng ta sẽ giải thích cho mi”, Sói nghĩ và nháy mắt với Ivan sau lưng nhà ảo thuật rồi nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Sau đường tàu điện, trên tường có một chiếc điện thoại công cộng.

Ngay chỗ cửa xoay Sói làm một người đàn ông hom hem hoảng sợ. Ông này bất ngờ nhảy khỏi ghế và nói bằng một giọng nói đã rạn nứt “Ngài cần ra cửa xoay ạ? Mời ngài đi đường này!”.

Sói còn kịp nhìn thấy tàu điện, ông nắm tay vào cửa xoay, bỗng dưng ông bị trượt chân và trượt thẳng đến đường ray tàu điện…

Tiếng phanh hãm rú lên, những ô cửa thủy tinh rung lên bần bật, rồi một vật tròn tròn tối tăm vừa nhảy vừa lăn ra cầu. Đó là đầu của Sói.

Người lái tàu điện, một cô gái trẻ đội mũ len đỏ đưa tay lên che khuôn mặt không còn hột máu của mình.

Tất cả đúng y như đã nhà ảo thuật đã nói…

J.R.R.Tolkien

Ngay sau căn nhà của Khăn Đỏ là rừng. Khu rừng dó là một trong những mảnh vỡ còn sót lại đến ngày nay của Cánh Rừng Hùng Vĩ có thời kỳ đã phủ kín toàn bộ Vùng Đất giữa. Có một thời gian, khi vào lúc hoàng hôn ở bìa rừng có thể nghe bài ca bằng tiếng Sindarina – thứ ngôn ngữ của nhánh Đầu Tiên, những người không bao giờ rời khỏi giới hạn của những mảnh đất bình thường và không bao giờ nhìn thấy thế giới Vùng Hoàng Hôn. Nhưng khi mà Kẻ Thù Vĩ Đại đến đây thì bộ lạc vui vẻ ấy đã bỏ Rừng mà ra đi, và hiện nay trong Rừng chỉ toàn những sinh vật độc ác, xảo quyệt, mà đáng sợ nhất trong số đó là loài Sói, những kẻ nói bằng thứ thổ ngữ Đen mà hiện nay đã gần như bị quên lãng – thứ ngôn ngữ được Kẻ Thù khai sinh ra trong bóng đen của Đất Nước Hoàng Hôn dành cho những cư dân của đất nước này

Lev Tolstoi II

… Vào một trong những khoảnh khắc, khi mà trong rừng tất cả đều im lặng chờ nghe những khúc ca của chim họa mi, thì có tiếng cành cây gẫy rắc. Khăn Đỏ quay người lại và nhìn thấy một con sói đẹp lạ lùng, dáng vẻ rất tự tin và khả ái đang đến gần nàng. Sói có dáng đi rất điềm tĩnh, trẻ trung, dáng đi này trông sẽ rất buồn cười nếu như sói không đẹp trai đến thế, và nếu như trên cái mõm tuyệt đẹp của sói không có biểu hiện sự hài lòng đầy thiện chí và vui vẻ. Mặc dù những đám mây đen đang kéo đến, Sói vẫn đi không vội vã, hơi nâng cao những móng chân, ngẩng cao cái đầu tuyệt đẹp xức nước hoa thơm ngát của mình rât uyển chuyển đi trên con đường mòn

Nhìn thấy Khăn Đỏ, anh bước tới gần khúc gỗ mục, có một con ếch đang ngồi, lắc đầu con ếch rồi cúi xuống hỏi nó điều gì đó, hất hàm về phía Khăn Đỏ

- Mais charmante! – anh nói, rõ ràng là nói vể Khăn Đỏ, cô hiểu điều đó không chỉ qua những gì nghe thấy, mà còn qua chuyển động của môi anh.

George Bush

Chúng tôi tin chắc rằng chính là Sói chứ không phải ai khác đang ẩn náu sau tấm mặt nạ bà ngoại. Mặc dù người bà này không phản đối việc khám Nhà, nhưng chúng tôi đã điều tới đó một nhóm các thợ săn. Chúng ta không thể sống chung với việc các công dân Mỹ không thể tự do đi dạo trong rừng hay nằm trong giường của mình. Tôi cảnh cáo Sói Lần cuối cùng: Nếu như chúng tôi gõ cửa mà cửa không mở ra, thì điều này sẽ cho chúng tôi mọi cơ sở để tiến hành chiến dịch đặc biệt để khôi phục dân chủ và luật pháp trong Nhà.

Zigmund Freid

Khăn Đỏ bị ám ảnh bởi việc phải đem bánh rán đến cho bà. Có lẽ, điều này là do ý muốn chuộc lỗi gây nên, để bù lại tổn thất đạo đức trước đây cô đã gây cho bà. Rừng – một tập hợp những cây cao là một biểu tượng phallus thể hiện rất rõ ràng, và hoàn toàn tự nhiên trong những tưởng tượng của một cô gái trẻ. Không có Sói nào cả. Trong trường hợp này thì Sói không phải là gì khác hơn khía cạnh chưa biết của Khăn Đỏ, những tưởng tượng tình dục bị chèn ép của cô bé đang tràn ra ngoài. Như vậy, cuộc đối thoại của Sói và Khăn Đỏ chỉ có trong trí tưởng tượng đang lên cơn sốt của Khăn Đỏ, và chính Khăn Đỏ là người đã nhạo báng bà dưới áp lực những mong muốn chính cô còn chưa biết rõ. Cuối cùng, sau cuộc đấu tranh nội tâm căng thẳng và dạng sơ khai của phân tâm học – hãy nhớ đến câu hỏi tại sao mũi bà to thế và vv thì Sói đã chiến thắng. Chỉ có sự can thiệp của các nhà phân tâm học đầy kinh nghiệm – hình ảnh của những người thợ săn – mới có thể đưa được bản chất của cô bé ra ánh sáng.

Nguồn:
LinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Cái hậu văn… chương

    23/01/2006Kính xin hương hồn các nhà văn Nam Cao, Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tô và Nguyên Hồng xá lỗi..