Đoản khúc lương tri
Bố vẫn biết áo cơm là sinh tử.
Nhưng con ơi ! Nhân cách mới là Người
Tờ lịch rơi tháng ngày còn lưu lại
Sống ra sao với trăm vạn tiếng cười ?
Lời của Mẹ:
Mẹ đã nói trong cõi đời nhân thế
Bã vinh hoa là chiếc bẫy cuộc đời
Vinh hạnh chi cái cấp hàm “thiếu tá” ?
Từ đôi chân con đã đạp mặt người ?
Lời của Vợ:
Em chẳng vui vì đô la tiền bạc.
Mang về đây với hỉ hả tiếng cười
Nhưng trong đó anh, bàn chân hung ác
Đạp trên vai, trên mặt, một phận người ?
Lời của Con:
Sao ác thế! Bố dạy con yêu nước
Nhưng người ta đang yêu nước đấy thôi !?
Sao vung chân bố nỡ nào tung “cước”
Còn là chi mặt, mũi, mắt với môi?
Lời Bạn Bè:
Tớ đã nói cậu đừng say bổng lộc
Những phù du chỉ hợm hỉnh sớm, chiều
Triệu lòng dân, yêu thương, là cấp bậc
Của quê hương của nhân nghĩa, tình người !
Nội dung khác
Tạ Đình Đề và nỗi ám ảnh của Lưu Quang Vũ
01/05/2018PGS. TS. Lưu Khánh ThơNhững dòng nhật ký của Lưu Quang Vũ trước lúc nhập ngũ
17/04/2018Lưu Quang VũBánh Trôi, Bánh Chay - Tết Hàn thực của người Việt và sự ngộ nhận
14/04/2021Tri thức có thúc đẩy quá trình tiến hóa hay không?
26/07/2006Đỗ Kiên CườngThư gửi robot Citizen: Sống trong tín ngưỡng
13/04/2021Xuân AnChúng ta thoát thai từ đâu? Phát hiện sửng sốt từ dãy Himalaya (P2)
12/04/2021Thiện Tâm tổng hợpTrí thức và thói háo danh
05/02/2018Vương Trí NhànCon người hiểm độc
01/01/1900Phạm QuỳnhBàn về sự phân biệt phải trái
29/12/2008Matsushita KonosukeTính cách người Hà Nội
10/10/2010Nguyễn Trương QuýTản mạn về Danh, Chuẩn & cái Chất
02/10/2010Nguyễn Tất ThịnhHãy tự xét mình
01/02/2010Hoàng Đạo Cung