Những câu chuyện Tình Yêu

09:55 SA @ Thứ Bảy - 14 Tháng Hai, 2015

Tôi cho rằng hai Định mệnh lớn của Con người trong hành trình Nhân loại là : Chiến tranh và Tình Yêu. Thật may mắn cho ai nếu không phải sống trong chiến tranh, nhưng Tình yêu lại là nhịp đập…thường xuyên….như nỗ lực của Trái Tim, đưa máu đến từng tế bào cơ thể vậy… Nếu có Tình yêu thì Chiến tranh dù tàn khốc, Con người vẫn vươn dậy, làm nảy nở nhiều điều tuyệt đẹp. Nhưng nếu xảy ra Chiến tranh mà thiếu vắng Tình yêu thì đó mới thực là bi kịch cuối cùng vậy .

Ba câu chuyện tôi viết dưới đây như một ngụ ý của tôi về Tình yêu

Chuyện Một : Trẻ mãi không già

Ngày xưa trên thảo nguyên bao la có một đôi vợ chồng trẻ, sinh ra được một cậu con trai rất kháu khỉnh, bụ bẫm.

Lạ thay khi vừa nhoẻn miệng chào đời là cậu khóc mãi không thôi, dỗ thế nào cũng không nín. Người cha đu đưa con trên cánh tay của mình mà nựng rằng: Nín đi, nín đi con trai yêu của cha. Nín đi rồi sau này cha cho con sức khoẻ và tài sản mà cha có. Cậu bé nín được một lúc rồi lại khóc to hơn nữa. Người mẹ thương quá đỡ con trên tay chồng mà ru rằng : Nín đi con trai yêu của mẹ. Nín đi sau này mẹ sẽ cho con một cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già. Cậu bé thôi khóc, đôi môi tươi tắn đi vào giấc ngủ êm đềm trong lòng mẹ…

Năm tháng trôi qua, cậu bé bây giờ đã là một thân niên tuấn tú. Hàng ngày giúp cha chăn gia súc trên thảo nguyên. Đến một ngày kia chàng cưỡi trên mình ngựa phi băng băng về ngôi nhà của mình, gặp cha mẹ chàng nói: thưa cha mẹ hãy cho con điều mà cha mẹ hứa ngày xưa đi. Cha mẹ chàng bảo : cha mẹ hứa gì, lâu quá nay già cả có thể quên rồi. Chàng nhắc lại lời hứa năm xưa. Cha nói : con ạ, thì cha đã cho con tất cả rồi đấy thôi. Người mẹ ôn tồn nói : con ạ, hãy nhìn mái đầu cha mẹ đây, làm gì có cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già, mẹ thương con nên nói thế thôi.

Nhưng chàng quyết chí lên đường tìm cho mình bằng được, giã từ cha mẹ khăn gói ra đi….

Đi mãi, một hôm trên đường chàng gặp một nhà thơ, chàng hỏi : Nhà thơ ơi, hãy chỉ cho tôi cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già ở đâu ? Nhà thơ mỉm cười, chỉ tay vào đôi chim khách bay cuối chân trời xa mà nói với chàng : anh hãy đi tìm ở đó, nơi có những nguồn cảm hứng bất tận. Chàng cảm ơn, đi tiếp. Đến nơi khác, thấy một người lính cưỡi ngựa như bay trên đường, chàng dừng lại hỏi. Người lính vung gươm thét lớn: hãy đi tìm ở sự cứu nhân độ thế…. Chàng đi…. và đi mãi…. một hôm trên đường qua ngôi làng và những cánh đồng lúa mênh mông, gặp bác nông dân đang gánh lúa, chàng cũng dừng bác lại lễ phép hỏi: xin bác hãy chỉ cho cháu cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già ở đâu ạ ? Bác nông dân nhìn chàng cười lớn và chỉ tay ra cánh đồng nơi đó rất nhiều nam nữ đang vừa làm việc bên nhau vừa hò hát thật vui vẻ : Con hãy ra cùng làm việc với họ, sẽ tìm thấy ở đó….. Chàng nghe và làm theo tất cả….Thế rồi chàng yêu một thôn nữ trong đó. Họ sống với nhau thật hạnh phúc, sinh con đẻ cái đông đúc….

Năm tháng trôi đi, bây giờ chàng trai năm xưa râu tóc đã bạc trắng. Ngồi chơi bên lũ cháu, chúng ríu rít xúm quanh ông : ông ơi kể chuyện cho chúng con nghe đi nào…. Ông bảo : ừ, ngồi xuống đi ông sẽ kể cho các con ông đi tìm cuộc sống hạnh phúc trẻ mãi không già như thế nào nhé. Bọn trẻ nhao nhao : không, ông nói dối, làm gì có chuyện đó… Nhưng ông đã bắt đầu kể, lũ trẻ trật tự lắng nghe…. Cuối cùng ông bảo : Các con ạ, ông đã tìm thấy cho mình rồi đấy. Rồi trâm ngâm ông như nói một mình : thời gian trôi về đâu ? thời gian trôi về tương lai ! Nhưng như chiếc xe, dường như đang chở về phía trước tất cả mọi điều của ta từ quá khứ đến hôm nay vậy… Ngồi ngẫm lại yên lòng mà thấy vui sống vì không còn sợ cái già nua của tuổi tác !

Chuyện Hai : Tình yêu đích thực

Ở một vùng rừng núi điệp trùng phía Bắc, từ rất xa người ta đã có thể nhìn thấy một ngọn núi dựng đứng cao ngất, trên ngọn núi phần lớn thời gian trong năm đều là màu trắng của tuyết phủ. Xưa nay chưa từng có ai đặt chân lên đó. Quanh dưới chân núi là vài ngôi làng nhỏ, mọi người sinh sống an bình và giản dị. Năm ấy ở đó có một cô gái đến tuổi dậy thì, xinh đẹp lắm. Vào Lễ hội Xuân, người người lại tập trung rất đông trên những tràng cỏ bằng phẳng rộng lớn, tham gia vào các trò chơi truyền thống. Đám thanh niên như không còn vô tư như mọi năm, ai ai cũng muốn được cô gái để ý và tìm cách lấy lòng cô. Cô gái đi đến đâu, sự quan tâm của đám thanh niên như đi về phía ấy. Rồi tự nhiên một vòng tròn lớn hình thành, cô gái ngồi giữa thảm cỏ, mọi người ngồi quây xung quanh. Vãn chuyện phiếm, cô gái đưa tay chỉ lên đỉnh núi cao chót vót nói: Ông nội em vẫn bảo trên đó có một thứ hoa rất đẹp, em rất tin là thế và muốn được cầm mà chiêm ngưỡng bông hoa ấy. Bọn con trai làng nhao nhao lên cười : em ơi, Cụ nói cho vui đấy trên đỉnh núi chỉ có tuyết thế kia thì làm gì có Hoa gì sống nổi. Nhiều người bọn anh còn đẹp hơn Hoa đây sao em không sở hữu đi….

Trong đám đông ấy chỉ có 3 thanh niên là ngồi yên lặng ngắm cô gái và ngẫm nghĩ về những gì cô gái nói. Họ lẳng lặng đi về nhà….làm theo cách của mình.

Người thứ Nhất kể lại chuyện đó với mẹ mình, anh vốn được yêu chiều từ nhỏ. Truyền thống từ trước đến nay dân bản ai ai cũng coi hoa Mai là đẹp nhất rồi và với sự khéo léo của mình bà mẹ đã làm những bông hoa mai thật tuyệt từ những miếng lụa hảo hạng đưa cho con trai.

Người thứ Hai đi sâu vào rừng. Mất rất lâu thời gian anh mới tìm được một loại hoa rừng tím biếc, hơi ánh hồng, trông mỏng manh nhưng tươi tắn rất lâu. Từ trước tới nay có lẽ chả ai thấy bao giờ. Anh rất ưng ý, bứng lấy mang về.

Người thứ Ba đi đến chân ngọn núi cao chất ngất đó và nhìn lên. Vách cao, trơn, lởm chờm đá tai mèo. Hít mạnh vào lồng ngực những luồng không khí trong lành và lạnh hơi nước…anh trèo lên với đôi chân và cánh tay vững chắc của mình….Anh lên đến đỉnh núi, gió buốt quất vào da thịt…không có một loài hoa nào cả….chỉ có mấy cây cỏ lất phất, băng tuyết đã phủ kín trên thân. Anh quì xuống rút con dao mang theo đánh lên một cây cỏ, dùng mũi dao chạm lên những mảng băng bám chặt trên đó tạo những đường nét mới ….anh đã có một bông Hoa Tuyết long lanh, kì diệu.

Ba chàng thanh niên đến nhà nàng cùng một lúc vào gần trưa hôm sau. Trong lòng đập rộn lên tình cảm lạ thường: chàng thứ Nhất tự tin, chàng thứ Hai hoan hỉ, chàng thứ Ba thấy hạnh phúc. Cô gái ra đón họ bên bục cửa, đối diện là ba chàng trai. Mắt cô ngời sáng lên, chạy đến bên người thứ Ba đón trên tay chàng bông Hoa Tuyết kì diệu….thốt lên những lời ngợi ca vẻ đẹp của bông Hoa và cảm phục chàng trai…..Bông Hoa Tuyết tan dần, nhỏ thành những giọt nước rơi xuống dần để lộ ra thân xơ xác của cây cỏ. Cô gái buông tay để cho cây cỏ rơi xuống đất và ôm lấy chàng trai của mình mà thốt lên rằng: Anh! Anh là người đàn ông tuyệt vời của em. Em yêu anh…. Họ không để ý hai chàng trai kia đã vứt lại bông hoa của mình trên đất, họ đã lầm bầm gì đó rồi bỏ về. Gió thổi làm bay đi những thứ mà cả ba người đã mang đến….chỉ còn hai người bên nhau.

Chuyện Ba : Viết lại sự tích ngày Valentine

Khát, đói…. lả người... giữa tháng Hai, sa mạc nam Xích đạo… thật khó tưởng tượng nổi lại có thể khắc nghiệt đến như vậy…

Vanlentine cùng đám người nhỏ nhoi của mình rũ héo đi thành một hành dọc… Họ đi đâu? Không cần biết nữa… chỉ mong trước mặt là một Ốc Đảo, sẽ phun lên dòng nước mát lành không bao giờ khô cạn… Cái ý nghĩ đó của tất cả đám người cùng kiệt ấy bây giờ là sự ám ảnh thậm chí là sự âm thầm oán thán về con đường khổ ải mà Valentin đã đưa họ sa vào… Càng ngày những sứ mệnh cứu rỗi reo tìm Tình Yêu Nhân Quần trở thành gần như là sự tuyệt vọng trong khổ nạn, lúc này trở nên xa xỉ hơn bao giờ hết. Nhưng điều may mắn là không ai còn sức để thể hiện điều đó bằng chút hành vi phẫn nộ hoặc thoán nghịch. Làm được gì được khi ngay cả điều ác cũng chỉ có thể thoi thóp mà dần khô quắt: Nước! đó là điều duy nhất để mỗi người thấy cần phải lê bước, để vượt qua nóng bỏng, vượt trên cả Niềm tin là giải khát… Bốn bề nắng lửa chói chang, không có ý niệm phương hướng… chỉ là phía trước và đi… ngã xuống là chết…

Họ đi yên lặng và khổ ải như thế. Trong đó có một cô gái trẻ duy nhất. Nàng 18 tuổi. Bản tính Nữ dịu dàng nhẫn nhịn dường như giúp nàng giữ còn giữ được nhiều sức lực hơn những người khác. Valentine dẫn đầu đoàn, như một sự gương mẫu kiên trì. Nàng đi cuối đoàn người như một sự nhắc nhở cho những kẻ đàn ông kia sự tự trọng mà giữ mình không tụt lại. Thỉnh thoảng một cơn gió nóng như rang bốc lên táp vào như muốn làm xói lở, đánh gục sự sống còn cố tranh đấu trên bước chân xiêu vẹo của đám người. Đến hôm nay kém mấy ngày là gần 1 năm kể từ khi Nàng gặp gỡ, đi theo sứ mệnh của Valentine mà lên đường. Gia đình Nàng chẳng còn ai, nhà cửa tiêu tán vì chiến tranh tương tàn… Nhưng chỉ con Tim Nàng biết rằng Nàng đi theo con đường cùng Valentine không phải vì mình đã tứ cố vô thân, vì mưu cầu một cuộc sống sung sướng ở một vương quốc thiên đường nào đó… Chính con người của Valentine là điều mà Nàng thấy thôi thúc muốn đi cùng… Nàng ý thức Valentine như người đàn ông cao cả mà Nàng đã yêu dấu vô cùng. “Hết mình” không phải là ý niệm hay ngôn ngữ trái tim thời đó, nhưng Nàng muốn còn điều gì quí giá, ý nghĩa nhất của bản thân sẽ dâng tặng cho Chàng trên con đường của mình.

Một năm trước, ở xứ sở đó, khi Vua Quan sa đọa, giặc cướp nổi lên khắp nơi… không thể tả hết được sự cơ cực lầm than và đau khổ của kiếp người. Valentine trong bộ quần áo vải bố tả tơi, lấm bụi xuất hiện giữa ngôi làng chỉ còn tro bụi và những đám khói khét lẹt âm ỉ từ đồ đạc và thịt người, thịt gia cầm bị thiêu cháy… Một đám cướp hung hãn và cóc cáy thô bạo lôi ra một Thiếu nữ đang chốn nấp trong bụi cỏ gai bên bờ ruộng khô… Chúng “hô hố” cười và hò hét kích động nhau định làm nhục Nàng. Cô gái đã bị thương và như tả tơi nhàu nhĩ một sự yếu đuối, pha lẫn căm thù và khiếp sợ. Valentine bước đến chỗ chúng, kiêu hãnh nhưng khiêm nhường, hai tay nâng cao tầm mắt cây gậy chống đường nâu bóng và lễ độ cúi đầu, mái tóc dài hung vàng rủ xuống vầng trán thanh cao, Chàng nói : Nếu các vị cần tiền thì tôi còn một chút Vàng, nếu các vị muốn đánh người thì tôi còn tấm thân, nếu các vị cần vui thú thì cuộc sống sẽ còn nhiều dịp ban tặng, và nếu thấy tôi cần phải chết vì làm mất hứng thì xin cứ tùy ý giết tôi đi. Trừ khi hôm nay, bây giờ không phải làm nhục cô gái này, thì với tất cả những gì đã làm các vị vẫn thấy mình còn là con người có Trái tim nhân ái vốn được Cha Mẹ sinh ra xin đừng giết chết nó. Cô ấy không đủ cho tất cả điều mà các vị muốn, sự quá đà chỉ làm các vị không còn có thể coi nhau là anh em được nữa mà thôi. Giọng nói và hình dáng của Chàng toát lên một vẻ đẹp và sức mạnh thánh thiện, như làm hé bừng lên chút ánh sáng lương tri trong cùng cực của tội ác, làm ấm lên sâu thẳm tâm hồn của kẻ tội đồ… Chúng sững lại dừng tay, những khuôn mặt kinh khủng như mềm lại, lặng lẽ thả cô gái ra. Trước khi lên ngựa bỏ đi, tên trùm cướp ngoảnh mặt để lại một câu nói: “Ngươi không sợ chết lẩn chốn mà mưu sống cho một người, thì chúng ta cũng không nỡ cướp đi thêm một mạng sống. Ngươi không hạ mình mà xin cho cô ta, thì chúng ta cũng có thể đứng thẳng mà không bắt cô ta phải đọa đày. Nhưng để xem sự Nhân ái của ngươi và lòng tốt hiếm hoi của bọn ta có làm cho các người còn sống được bao lâu nữa ở đời này hay không?".

Đưa Nàng ra khỏi ngôi làng chết chóc đó, nhập vào một đoàn người nhếch nhác đói khát chờ đợi từ trong bìa rừng, Valentine dẫn đầu họ lên đường, nhằm thẳng hướng Đông Bắc mà tiến. Từng kẻ trong đoàn người đó đã được Valentine gặp trong những hoàn cảnh khốc liệt khác nhau, Chàng cứu được họ duy nhất bằng Lòng Nhân ái trong bước đường hành trình đi về phía Tình yêu Nhân Quần... Họ được cứu vớt, được nghe về Nhân Ái như lần đầu bởi Chàng, được chứng kiến cứu khổ cứn nạn trong hành trình cùng Chàng – người có nghị lực và Niềm tin không gì lay chuyển được, và họ được cảm hóa về điều đó…Nàng là cô gái trẻ duy nhất trong đoàn, nhưng lại có Trái tim nhạy cảm nhất của Nữ tính, có tinh thần như bẩm sinh để thấu cảm được hơn những kẻ khác về tinh thần của Vanlentine… Đặc biệt Nàng cảm thấy rõ tính đàn ông mạnh mẽ, tình cảm đặc biệt mỗi khi Chàng giúp đỡ, chia sẻ, động viên, nhường nhịn cho Nàng, khiến Trái tim Nàng đâp lên những nhịp cảm xúc lạ kì khiến Nàng thấy đi về đâu cũng được miễn là cứ được bên Chàng…. Có lần một đêm dừng nghỉ giữa rừng thưa, dưới ánh trăng lạnh mở ảo, mọi người đã ngủ mê mệt, Valentine vẫn thức đưa củi vào duy trì cho đống lửa cháy bập bùng sưởi ấm cho mọi người. Nàng hé mở mắt, nhìn thấy thế, nhẹ nhàng bước đến ngồi bên Chàng…Họ cầm tay nhau, lặng lẽ hôn lên môi và đắm đuối vào nhau…Rồi Chàng nói : Sứ mệnh của Ta đưa mọi người tìm đến Tình yêu Nhân quần, nhưng mình gặp nhau Nàng là Tình yêu của Ta, ý nghĩa cuộc đời Ta là mỗi ngày đem đến và thổi vào Trái tim Nàng sự sống của nó. Đúng như vậy, trên con đường thiếu thốn, bệnh tật và gian khổ Vanlentine đưa mọi người đi , không đến nơi nào rõ ràng…Những con người không còn chút gì hi vọng và ý nghĩ về nhà cửa, tiền bạc, danh vọng…nhưng đi bên Chàng, không mong gì nơi đến mà là hành trình để reo rắc và gặp gỡ Tình yêu Nhân Quần….Cùng song hành như thế Tình yêu Valentine với Nàng nảy nở và thâm sâu để vượt qua tất cả…Mỗi ngày qua đi, Valentine luôn dẫn đầu đoàn người, và Tình yêu được đánh dấu bởi sự hi sinh nhận về mình những cơ cực hơn, nhường nhịn hơn chút thức ăn ít ỏi, những điều hay ho như men sống, những bông Hoa Chàng hái bên đường đi…giành cho Nàng, để tặng Nàng…

Đoàn người đã mệt lắm rồi! Ngôn ngữ không thể tả nổi sự khô kiệt trong tế bào của mỗi người họ… Đã có vài người gục xuống trên cát nóng cháy. Không ai còn sức để dìu đỡ được người khác khi chính mình có thể gục ngã bất kì lúc nào. Bỗng có một tiếng khàn đục cất lên, nhưng đủ nghe thấy: Ôi kia rồi! Có phải không? Mọi người cố nghển cổ khô khát háo hức nhìn về phía trước… Ôi Ốc Đảo! Họ mừng rỡ vô cùng, như có phép thần nâng đỡ bước chân của họ. Quãng đường như ngắn lại, ít chốc tất cả đã vào bên trong cái được gọi là Ốc Đảo, thực sự chỉ là một thành đất nện bên trong có một cây khá to rủ xuống, và may mắn là có một giếng cạn nho nhỏ. Tất cả đều quá đỗi vui mừng. Valentine với trách nhiệm và bản lĩnh của người dẫn đầu, cố gắng nhanh nhẹn bước tới quì xuống bên miệng giếng trước khi đám người kia có thể xô ào vào nhau tranh giành. Nhìn thấy bên trong có nước nhưng linh cảm mách bảo Chàng là còn rất rất ít. Cúi sâu người vào bên trong dùng tay thử thì than ôi….lượng nước có lẽ chỉ đủ cho đám người khỏi chết khô tạm thời mà thôi. Chàng đứng dậy gượng sức bình sinh nói cho mọi người biết rõ điều đó: Các Bạn, chúng ta ơn Trời đã tìm thấy sự sống, nhưng giếng nước mà chúng ta tìm thấy chỉ đủ cho mỗi người vài ngụm nhỏ trước khi đợi nó có thể tiếp tục cho chúng ta tin chắc rằng mình sẽ sống. Tôi sẽ phân phát cho các Bạn và tôi sẽ là người cuối cùng được phép thưởng thức nó khi tất cả các Bạn đã có phần của mình. Nhờ Chàng sự trật tự được duy trì để mỗi người có vài ngụm nước nhỏ nhoi. Đến lượt Cô gái, Nàng là người cuối cùng trong đoàn người đến nhận phần nước của mình. Nhưng đó cũng là những giọt nước cuối cùng vét được từ đáy giếng. Nàng đưa mắt nhìn và cảm nhận được hết tình cảnh. Nàng nhìn Valenitne, cố tươi cười bằng đôi môi đã khô nứt nẻ, cố nói bằng giọng chỉ có thể nghe được khi gió hoàn toàn lặng như sa mạc lúc ấy: “Valentine! Em hạnh phúc vì gặp Chàng, được Chàng yêu. Một năm đã trôi qua bên chàng, không ngày nào là Chàng không vì em… hôm nay hãy để cho em một lần vì Tình yêu, cảm tạ Chàng, vì sứ mệnh của Chàng. Hãy tin là em còn chịu được, còn sống được cho đến khi giếng nước nhỏ này lại cho ra thêm những giọt nước mới”… Chàng cảm động quì xuống đưa âu nước ít ỏi cho Nàng. Nàng nhận lấy mềm mại ngả đầu chàng ra sau hôn lên má lên môi Chàng nhưng mạnh mẽ và dứt khoát đưa âu nước đó lên môi cho Chàng uống…

Nàng gục xuống, không hồi phục được sức nữa, nhưng Linh hồn Nàng đã bay lên. Đoàn Người đã được uống chút ít, ngồi dưới bóng cây che bớt nắng, và chiều xuống dịu nhẹ hơn rất nhiều Họ đã qua được cơn nguy hiểm của cái chết. Những giọt nước mới từ mạch nhỏ đáy giếng lại từ từ chảy ra… Họ đã được cứu sống và tiếp tục Hành trình…

Valentine về sau được suy tôn là Thánh bởi Tình yêu và sứ mệnh cao cả của Chàng. Nhưng ngày hôm đó ở sa mạc, ngày 14 tháng 2 - ngày sau này được ghi nhận là Ngày Tình yêu, Một Cô gái đã cảm ơn người Yêu của mình mà dâng tặng cho Chàng những giọt nước, giọt sống cuối cùng của mình… Điều đó cũng khiến cho chúng ta hôm nay hiểu thêm rằng Người đàn ông đã 364 ngày vì sứ mệnh chung, vì người Phụ nữ yêu quí của mình, nhưng họ được an ủi là ngày thứ 365, còn lại trong một năm, rơi vào ngày 14 Tháng 2 là ngày họ được người yêu cảm tạ Tình yêu của họ và vì họ!!!

LinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Cho nhau một tình yêu - Trẻ mãi không già

    16/01/2018Thu GiangMột chiếc điện thoại, một lời hẹn đến một quán café lãng mạn hay một buổi tối cùng nhau đi dạo vòng quanh những con phố bình yên… Tất cả những điều đó đã được nhiều cặp vợ chồng trẻ thời hiện đại ngày nay coi là một cách để thể hiện lòng chung thủy của mình với bạn đời. Chữ “chung thủy” trong giới trẻ thời hiện đại có thể coi là những ngọn gió mới để nhiều đôi uyên ương tìm thấy một tình yêu trẻ mãi không già và xây dựng một tổ ấm hạnh phúc...
  • Thời gian là tình yêu

    23/11/2015Chúng ta vẫn thường nói thời gian là tiền bạc. Đúng là thật khó hình dung một cuộc sống không có tiền? Thế nhưng, đã bao giờ bạn chọn một cách diễn đạt khác, như: “Thời gian là tình yêu” chẳng hạn? Đơn giản là vì một trong những điều tốt nhất chúng ta có thể dành cho những người chúng ta yêu thương, đó là thời gian...
  • Tình yêu

    29/10/2014Nguyễn Khắc NhoMỗi người từ khi còn nhỏ đến khi lớn lên, ai mà chẳng cảm nhận thấy đã biết bao nhiêu lần được người khác yêu quý và mình đã yêu. Những người thân yêu đã sinh ra mình, nuôi nấng, chăm lo, vỗ về, che chở, gắn bó, sung sướng có nhau, khó khăn hoạn nạn có nhau, từ lúc ấu thơ đến khi nhắm mắt xuôi tay... với tình yêu ruột thịt...
  • Chuyện tình yêu và lý trí

    23/07/2014Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm...
  • Khát vọng Tình yêu & Hạnh phúc

    17/12/2008Nguyễn Khắc NhoTrong cuộc sống hàng ngày, ai mà chả mong mình được sống trong tình yêu và hạnh phúc. Lời chúc muôn thuở của con người mãi mãi vẫn là chúc nhau mạnh khỏe, thành đạt và hạnh phúc. Thế nhưng thử hỏi tình yêu là gì, hạnh phúc là gì, vì sao con người lại chúc nhau và mong mỏi thiết tha đến thế?