Cướp ở Sài Gòn

10:39 CH @ Thứ Bảy - 19 Tháng Năm, 2018

Kẻ cướp là một thanh niên mặc áo thun trắng, quần jeans, dáng người đậm. Anh ta từ phía sau lao tới khi tôi đang băng qua đại lộ Lê Lợi, khựng lại một giây để tránh người đàn ông nước ngoài đi xe máy. Tôi gặp cướp khi chưa hề chuẩn bị.

Trong khoảnh khắc như có điện chập trong não, tôi thấy mình bị cuốn phăng khỏi sự huyên náo quen thuộc, nơi cách vài mét là cổng chính lộng lẫy của trung tâm thương mại sang nhất Sài Gòn - Takashimaya. Bên kia đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, sự cười nói của Saigon Square chưa bao giờ ngừng lại. Nhưng trong trí tôi, một đoạn phim quay chậm chỉ chụp lại sự di chuyển của bóng áo trắng ung dung thẳng tiến ra hướng chợ Bến Thành, hòa vào dòng người tan tầm. Vô số người đang đi trên đại lộ trung tâm của thành phố đồng loạt quay đầu nhìn theo tên cướp, cùng lúc có ai dạt ra nhường đường cho áo trắng tiến lên.

Tôi đi bộ về tòa soạn, mượn điện thoại đồng nghiệp, đề nghị được khóa thẻ ngân hàng và sim điện thoại. Rồi tôi cũng phải ra công an phường trình báo. Không hy vọng gì vào việc tìm lại được đồ, nhưng phải đi khai báo để còn làm lại giấy tờ - tất cả giấy tờ chứng minh tư cách một công dân.

Ngước lên khỏi màn hình điện thoại, anh cán bộ trẻ buông lời sau khi tôi nói vắn tắt lý do mình tới đây: “Năm giờ chiều? Sao bọn nó không sợ nhỉ?”.

Giữa những lần xúc cơm hộp đưa lên miệng, anh cán bộ thứ hai ngồi bàn bên cạnh tóm tắt cho tôi một vài thông tin. “Hơn một nửa người trình báo bị cướp là phụ nữ và người nước ngoài”, anh vẩy vẩy cái thìa, “Các chị phụ nữ là hớ hênh lắm cơ”.

Tôi hỏi anh, rằng họ hay cướp người nước ngoài ở đâu, anh bảo ở trước cửa khách sạn, công viên, đứng ngã tư chuẩn bị qua đường, chụp ảnh trước nhà thờ Đức Bà. “Cướp túi thì ăn thua gì, có người mải chụp hình trước nhà thờ Đức Bà, cả bộ máy ảnh có chân, nó hốt nguyên giàn”.

Thế có bao nhiêu vụ cướp tìm lại được giấy tờ cho người mất? “Cái này tôi không trả lời chị được”, các anh đồng thanh.

Một cảnh cướp giật thường thấy tại Sài Gòn

.

Tôi phải mau chóng khai báo xong phần của mình. Phía sau tôi, một công nhân đang làm việc trong công trường Ba Son chờ tới lượt. Anh ngồi đó, mân mê chiếc chìa khóa. Xe máy đã được kẻ trộm đem đi. Ánh mắt anh nhìn tôi, nhìn người công an, như có một tia gắng gượng để không đổ xuống trước một sự bất khả thi không thể gọi tên. Ngoài cửa, thập thò một khuôn mặt phụ nữ, tôi hy vọng chị không phải “đối tượng hớ hênh”. Bỗng nhiên tôi thấy mình và họ ở đây, như những người cùng một đội. Chúng tôi, ba người, trong mắt các anh, cùng là một vấn đề cần được giải quyết.

Khi ngồi đợi công văn được đóng dấu, tôi nghe những câu hỏi qua đáp lại với người bị mất của khác. Trách nhiệm vẫn bị đùn đẩy như người ta vẫn thường làm với tin không vui, và tiếp tục cân nhắc xem liệu ai mới là người phải nói về chúng.

Nhưng các anh vô tình tiết lộ cho tôi một điều quan trọng. Hàng ngày có hàng trăm vụ cướp giật trên đường phố Sài Gòn, nhưng số được trình báo công an không nhiều. Có phải việc bị cướp đã trở nên bình thường đến nỗi người bị nạn không nhất quyết phải báo công an, báo cũng chỉ đăng những vụ đặc biệt nổi bật hoặc vô tình được camera của người dân nào ghi lại. Tôi về tra lại dữ liệu, công an chưa bao giờ công bố có bao nhiêu vụ cướp giật trên từng địa bàn của TP HCM. Những người ngồi trước mặt tôi đây, anh thừa nhận, “rất nhiều người coi như của đi thay người nên không khai báo”.

Có một sự bình yên giả tạo ở thành phố tôi đang sống. Cái giá về mặt cảm xúc, chỉ không may ập tới với ai vô tình ra ngõ gặp cướp. Tôi mua một chiếc túi xách rẻ tiền, bỏ lại mọi thứ trước khi ra đường trừ chút tiền và chiếc điện thoại cũng chỉ dám sắm loại bình thường. Tôi hoàn toàn lo sợ, thậm chí không dám mặc tươm tất hơn. Như anh công an đã dặn “Công an đây mặc thường phục còn bị móc ví, móc điện thoại. Các chị cứ ăn mặc sang, đeo đồ đắt tiền làm chi”. Trong đô thị này, mặc đẹp hay diện đồ đẹp, cũng là một lỗi lầm.

Hồi mới dọn về quận Tư sống, tôi được chị bán rau dạy: “Các băng quận Tư chỉ giật đồ bên quận Một quận Ba không hà. Có phân chia địa bàn hết em”. Nhưng cướp không nguyên tắc đến thế. Cướp xông vào giật dây chuyền cô dâu cả trong đám cưới, giật ví khi người ta đi trong thang máy, giật túi khi khách ngồi ăn trong nhà hàng, hay giật cả chó cảnh, chim cảnh...

Từ bao giờ, những vụ án mang màu sắc điện ảnh đã liên tục diễn ra ở Hòn ngọc Viễn Đông? Sài Gòn có bộ phim Săn bắt cướp đã thành huyền thoại. Sài Gòn còn có các hiệp sĩ bắt cướp vô danh, có cả những người đã mất mạng vì “giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha”. Cướp ở Sài Gòn vì sao đã trở thành “đặc sản”? Sự tham gia của các anh công an vào các vụ cướp từ lúc nào đã trở thành một cuộc hậu kiểm sơ sài bằng dăm lời bình luận như tôi đã phải trải qua? Sài Gòn, bằng cách nào, đã bớt đáng sống đi?

Vì sao ở trên tôi nói mình gặp cướp khi “chưa hề chuẩn bị”: bởi người dân cần được chuẩn bị tâm lý này. Ở một vài nơi trên đất Italy, tôi thấy có những biển báo cướp. Nó bình thường như những biển báo nhắc người ta phải ôm hôn nhau trước một thắng cảnh nên thơ bên bờ Địa Trung Hải. Nhờ tấm biển báo cướp dưới chân một gầm cầu đi bộ, cô bạn tôi dù ngày đầu đặt chân lên thành phố đã giữ chặt chiếc túi, gào rất to khiến mụ cướp phải bỏ của chạy lấy người. Tại sao không có những biển báo an ninh ở Sài Gòn? Những cảnh báo cần thiết, chính là một sự chuẩn bị cho người dân, một lời tuyên chiến với những kẻ nào đó đã tự đổi tên mình thành danh từ chung “kẻ cướp”.

Mục tiêu của TP HCM là đô thị thông minh. Tính từ “thông minh” chắc chắn không đồng hành với tâm lý phổ biến “ngày hạn chế ra đường, đêm không dám ngủ say.” “Thông minh” là các anh công an có thể tiếp cận dữ liệu trong hàng nghìn camera đã gắn mọi nẻo đường để rà bằng chứng kẻ cướp. Thông minh không phải một tuyên ngôn ấn tượng, nó đôi khi chỉ là một sự tỉ mỉ bình thường.

Nguồn:Vnexpress
LinkedInPinterestCập nhật lúc:

Nội dung liên quan

  • Chuyện thằng ăn cắp

    15/03/2018Sưu tầmỞ một làng nào đó bên xứ Ấn Độ, có một thương gia nghèo. Ðời sống khó khăn, nạn cường hào ác bá quá đỗi lộng hành khiến bác ta sống không nổi, phải bỏ đi một xứ xa sinh sống. Sống nơi đất khách quê người lâu ngày, lòng riêng vẫn tủi. Lại thêm tuổi đà xế bóng, tính ganh đua, lòng ham muốn cũng mỏi mòn...
  • Trí tuệ: Sáng tạo hay ăn cắp?

    15/07/2017Giản Tư TrungMột quốc gia sẽ không thể có được nền sáng tạo, nền học thuật, nền nghệ thuật đúng nghĩa nếu như ở đó, quyền sở hữu trí tuệ của những sản phẩm sáng tạo bị “ăn cắp” một cách tràn lan và trắng trợn. Và một khi đã thiếu sáng tạo nhưng lại thừa “ăn cắp”, thì quốc gia đó cũng sẽ khó lòng thoát khỏi đói nghèo và làm “nô lệ” trí tuệ cho quốc gia khác.
  • Bắt chước, sáng tạo và… ăn cắp

    22/10/2015Văn Như CươngGiờ tập viết của học sinh lớp một. Cô giáo dặn dò: "Các em hãy nghe kỹ lời cô nói, làm cho đúng những điều cô làm mẫu. Phải bắt chước cơ mà viết cho đúng...". Và bây giờ các em đang tập viết một chữ cái vào vở của mình.
  • Khi sự tinh tế cắp nón ra đi...

    23/08/2015Phạm ToànĐây là một cách nhìn của một nhà giáo đồng thời cũng là người Hà Nội gốc. Chuyện nữ sinh đánh nhau và ngang nhiên quay hình ảnh xấu xa đó tung lên mạng, chúng ta nên quy lỗi cho ai?
  • Những triết lý "để đời" từ một vụ cướp ngân hàng

    24/06/2014Bài viết thuật lại diễn biến một vụ cướp tại ngân hàng được cho là ở Quảng Châu (Trung Quốc), với những tình huống và những phương án xử lý cùng những bài học thâm thúy...
  • Từ trộm Chó đến ăn căp vặt

    22/04/2014Nguyễn Tất ThịnhGần đây, khi rỗi việc tôi hay nghe thấy người ta phàn nàn nhiều hơn về việc trộm cắp vặt của nhiều người…nên suy nghĩ về việc này…
  • “Kẻ trộm sách” đánh cắp trái tim khán giả

    17/04/2014Bùi DũngHơn hai giờ, khán giả lặng phắc khi đến với phố Thiên Đường, ở đó có ngôi nhà của “kẻ trộm sách”. Dẫu đọc tiểu thuyết hay xem phim thì “The Book Thief” vẫn là tác phẩm có giá trị với tâm hồn con người...
  • Thanh niên cầm biển ‘tôi từng ăn cắp' phản đối làm nhục nữ sinh

    16/04/2014"Hơn 10 năm trước, tôi từng ăn cắp sách tại đây và bị bắt... hãy vị tha và đối xử nhân văn với lỗi lầm của trẻ nhỏ" - chàng trai in lên tấm biển cầm trước ngực...
  • Tôi cũng muốn ăn cắp

    15/04/2014Thảo HảoMười năm mới lò dò từ nước ngoài về. Ở nhà chán, gặp bạn bè chán, nhắc lại chuyện cũ hồi ấy mày thích cô này, cô kia thích mày... chán chê, lại đi ăn phở nhiều bột ngọt đến mụ mị cả người, thì cuối cùng cũng cạn thú vui. Tôi bèn vào thư viện...
  • Kẻ cắp thời gian

    14/09/2006Thục ĐoanĐừng sa đà vào những buổi họp vô bổ, biết phân việc cho cấp dưới, lập kế hoạch và đề ra được mục tiêu cụ thể cho mình là những điều đơn giản mà các nhà quản trị có thể làm ngay để giành lại thời gian cho mình...
  • Những kẻ đánh cắp thời gian

    21/10/2005Nguyễn BìnhÝ tưởng về quản lý thời gian đã có từ cách nay hơn 100 năm. Tuy nhiên thuật ngữ “quản lý thời gian“ đã tạo cho ta hiểu sai về việc mà một người có thể làm được. Thời gian là không thể quản lý được, chúng ta chỉ có thể quản lý bản thân và thời gian ta sử dụng. Như vậy quản lý thời gian và thực chất là quản lý bản thân chúng ta...
  • Bao giờ công chúng thôi đọc trộm?

    11/06/2003Muốn đọc sách? Bạn có tiền không?... Khoảng một thập niên trở lại đây, giá sách ghi trên bìa tăng đột biến, năm nào cũng tăng, đến nay mức giá bình quân đã tăng gấp 2-3 lần. Điều này khiến người dân đang dần "quay lưng" lại với sách, mặc dù nhu cầu đọc sách vẫn rất cao.
  • xem toàn bộ