Máu chảy ruột mềm
Có những ngày thật buồn!
Mất mát là buồn, hôm trước, một cô người mẫu than thở trên báo vì mất một cái túi, nào điện thoại Vertu trị giá 10.000USD, nào iPad nào thẻ ngân hàng…, tổng cộng 300 triệu đồng chứ đâu ít, tất cả đựng trong một túi xách hàng hiệu, giá chắc cũng vài ngàn đô.
Vụ này, so với vụ mất 4 tỷ đồng trước đó của một ca sĩ (gồm 2 nhẫn kim cương trị giá 200.000USD, 9.000USD và 5 triệu đồng tiền mặt sau một live show), thì nhỏ hơn. Gần đây là trong lúc lên nhận giải Bài hát của năm, một ca sĩ cũng lại bị kẻ gian cuỗm đi chiếc túi xách hàng hiệu, bên trong cũng có chiếc Vertu đắt tiền cùng một số vật dụng khác trị giá khoảng 300 triệu đồng, đúng bằng với cô người mẫu nói trên. Toàn là chuyện mất đồ mới thấy hóa ra họ là kẻ giàu sang phú quý. Cô người mẫu nói đã bật khóc vì… tiếc của.

Camera không muốn bàn chuyện giàu nghèo. Bởi vì vô chừng quá! Giàu thì tốt thôi, nhưng với những người mà cách đây vài ngày, Camera gặp trong một bệnh viện dành cho người bị ung thư, một người nhà bệnh nhân không phải là bật khóc mà khóc ròng vì đánh mất tấm phiếu nhận suất ăn từ thiện, một người bần thần bẻ cái bánh mì, giá hai nghìn đồng, chia đôi cho chị để cùng nhau tạm qua được một bữa, thì câu chuyện của những người mất đồ này nghe phũ phàng lắm. Khi giá thực phẩm tăng gấp đôi, miếng thịt mỏng đi một nửa trên bát cơm người bệnh, mà bát cơm ấy còn bị mất, thì đem chuyện giàu của người nọ kể lể trước mặt những người nghèo kia, nếu chỉ coi là vô tâm vẫn nhẹ…
Người ta, trong thời điểm như vậy, thật muốn nói về hai chữ đồng bào! Sự vô tâm cũng có khi gần sự nhẫn tâm. Tất nhiên có nhiều lý do để phản bác lý lẽ này của Camera, ai cũng có hoàn cảnh, có số phận riêng, mỗi bài báo cũng có những người đọc riêng, mà người đọc vô tâm thì quan tâm gì đến một phiếu ăn cho bữa ăn từ thiện bị đánh mất…? Phải ở đấy, phải nhìn thấy nước mắt của người nhà bệnh nhân, chưa nói đến chính bệnh nhân, mới thấy câu máu chảy ruột mềm, cùng là đồng bào một nước, no đói mỗi người không phải chuyện dễ dửng dưng như vậy.

Nhưng nghĩa đồng bào đâu chỉ là chuyện liên quan đến bát cơm nghèo hay chiếc nhẫn kim cương kia! Camera cảm thấy buồn và mất mát nặng nề bởi sáng Chủ nhật, hình ảnh người đàn ông trên xe bus đạp chân vào mặt, vào miệng một người đàn ông bị khiêng vứt lên xe… Bất kể vì lý do gì, hành động ấy là không thể, không thể chấp nhận được! Không phải chuyện cá nhân nữa, mà là chuyện hành xử giữa người với người, giữa những người đồng bào trong một nước. Máu chảy ruột mềm ở đâu?
Đó là cái clip đau lòng nhất trong tuần vừa rồi!
Nội dung khác
Bộ 2 cuốn sách "Đạo sư uống rượu" và "Không mưu cầu hạnh phúc"
10/11/2025TrầnThị HàNghèo khó nghĩa là muốn làm gì thì làm?
08/11/2025Vương Trí NhànQuốc gia lười đọc sách
08/11/2025Di LiTommy Tricker - Bộ phim dành riêng cho những người mê tem
08/11/2025Duy WuKinh người biết sống một mình
08/11/2025Làng MaiBệnh theo lý thuyết
08/11/2025Nguyễn Thị Ngọc HảiTìm kiếm danh phận
22/07/2011Nguyễn Văn TrọngNếu lãng quên lịch sử
13/02/2014Nguyên CẩnTản mạn nghịch lý và tại sao???
29/12/2007Linh LinhToàn cầu hoá và chuyện thịnh suy của môn văn học
31/01/2006Ngô Tự LậpSống chậm giữa đời nhanh
02/07/2010Lê Thiếu NhơnBiến đổi các giá trị sống: Tiếng thở dài u buồn
12/07/2014PGS. TS. Huỳnh Văn Sơn