“Hà Nội đang được quản như một cái làng”
Dưới góc nhìn của những người ít nhu cầu ra phố buổi tối, lệnh cấm một số loại hình dịch vụ hoạt động quá 12h đêm mới đây của thành phố
Về góc độ văn hóa, một thủ đô chính là một đô thị bao giờ cũng được cấu trúc bởi hai bộ phận: bộ phận quản lý hành chính và bộ phận làm kinh tế. Nước mình có truyền thống đô thị mang tính chất nông thôn, thậm chí luôn đứng trước nguy cơ bị "nông thôn hóa” nghĩa là bộ phận hành chính thường được coi là số 1 phần còn lại, phần “thị” (kinh tế) chẳng mấy khi được coi trọng. Sự ra đời các đô thị truyền thống của Việt
Hà Nội ngày nay là sự hòa trộn giữa văn hóa phương Đông và phương Tây, giữa cũ và mới. Nhưng có vẻ những cái cũ vẫn còn nặng quá?
Hà Nội vốn là chỗ họp chợ, tên xưa cũ của nó là “kẻ chợ" là nơi nhiều làng nghề tụ hội, buôn bán phát triển thành ra "Hà Nội 36 phố phường". Sau này có sự du nhập văn hóa phương Tây trở thành một đô thị được kiến trúc kiểu phương Tây, nó mới sinh ra cái bi kịch của sự pha trộn. Bi kịch thứ nhất là kiến trúc, Pháp quy hoạch cho Hà Nội một không gian kiến trúc hiện đại kiểu phương Tây nhưng những con người sử dụng sau này về căn bản họ vẫn đối xử với kiến trúc ấy theo kiểu nông dân. Nhiều biệt thự cực đẹp đã bị cơi nới, chia ngăn, phố xá xây dựng chẳng có quy hoạch nhất quán, nay thế này mai thế khác nhiều tòa nhà xấu đến nỗi cứ tồn tại sừng sững trong không gian như một thách thức về thẩm mỹ, thí dụ tòa nhà “Hàm Cá Mập" ngay cạnh hồ Hoàn Kiếm. Tuy nhiên, bi kịch kiến trúc, xây dựng chỉ là phần nổi của tảng băng. Cái nằm sâu bên dưới là bi kịch của những cư dân đô thị, vốn từ gốc nông dân vẫn chưa quen với nhịp sống và tư thế, tâm thế phải có của chủ thể một đô thị hiện đại.
Cách hành xử ở nông thôn hay cho ra những mệnh lệnh theo thói quen, kiểu như cấm cả nhóm ngành dịch vụ không được bán quá 23 giờ (mới đây là 0 giờ)?
Những biện pháp hành chính kiểu quy định chỉ cho bán hàng đến 0 giờ xuất phát từ mong muốn chủ quan tốt, nhưng đang được thực hiện
Đã qua rồi cái thời các cụ đồ dạy những người đàng hoàng không ra khỏi nhà buổi tối?
Đó là tư duy của các nhà quán lý không thông thoáng, chỉ nhìn thấy một phía. Một thành phố du lịch, một thành phố lành mạnh và an toàn thi người dân có quyền đi làm hay đi ăn vào thời gian nào tùy điều kiện vả sở thích. Trong giai đoạn hội nhập hiện nay.
Những người bạn nước ngoài của tôi đến
Văn hóa
Người thành phố có nhu cầu về thời gian sống khác với nông thôn. Nếu chúng ta vẫn áp dụng kiểu đến giờ đóng cửa làng như ngày xưa sẽ gây thiệt hại?
Rõ là những người lao động không có việc ban ngày phải "tăng gia" về đêm sẽ đau khổ vì bị cấm.
Hà Nội là một thành phổ được UNESCO trao giải “Thành phố hòa bình” nên thật khó giải thích cho du khách khi 00h00 các hàng quán buộc phải đóng cửa?
Đúng, khó giải thích. Người ta sẽ nghĩ phải làm sao thì mới cấm đoán như thế. Nhất là khi du khách nước ngoài được thông tin về Việt
Bản thân những quy định khắt khe về giờ giấc sinh hoạt buôn bán xuất phát từ lý do sự phát triển của một số tệ nạn. Nhưng vì tệ nạn và một cái gì đó nữa mà cấm như thế có giải quyết được vấn đề?
Nó có thể giải quyết dược vẫn để nhưng là bề nổi, chiều sâu thì căn bản vẫn là con số không. Như bạn có thể thấy một số quán họ cứ đóng cửa nhưng bên trong vẫn đón khách. Họ buộc phải lén lút và nhân thể lén lút, họ có thể bổ sung nhiều dịch vụ lén lút nữa. Hoặc họ sẽ tìm cách “làm luật" để được "du di".
Hiện tại thời gian cấm đã được giãn ra một tiếng. Có lẽ người ta đã nhận ra vấn đề?
Có lẽ đã nhận ra vấn để nhưng tư duy thì vẫn chật chội bởi cách làm cầm chừng và nhỏ giọt.
Trước mắt, thủ đô không nên đi ngược lại nhu cầu chính đáng của người dân?
Nền văn hóa của chúng ta về căn bản là nền văn hóa tĩnh, như GS Đào Duy Anh từng viết trong Việt Nam văn hóa sử cương: "Cái văn hóa thích hợp cho sự sinh trưởng của một xã hội bế tỏa, đến khi xã hội ấy gặp tình thế bắt phải khai thông thì nó lộ ngay ra hết mọi nhược điểm. Cái bi kịch hiện thời của dân tộc ta là sự xung đột của những giá trị cổ truyền của văn hóa cũ ấy với những điều mới lạ của văn hóa Tây phương".
Song quá trình phát triển động (kiểu phương Tây) là cái chúng ta không thể không
Nội dung khác
Tạ Đình Đề và nỗi ám ảnh của Lưu Quang Vũ
01/05/2018PGS. TS. Lưu Khánh ThơNhững dòng nhật ký của Lưu Quang Vũ trước lúc nhập ngũ
17/04/2018Lưu Quang VũBánh Trôi, Bánh Chay - Tết Hàn thực của người Việt và sự ngộ nhận
14/04/2021Tri thức có thúc đẩy quá trình tiến hóa hay không?
26/07/2006Đỗ Kiên CườngThư gửi robot Citizen: Sống trong tín ngưỡng
13/04/2021Xuân AnChúng ta thoát thai từ đâu? Phát hiện sửng sốt từ dãy Himalaya (P2)
12/04/2021Thiện Tâm tổng hợpTrí thức và thói háo danh
05/02/2018Vương Trí NhànCon người hiểm độc
01/01/1900Phạm QuỳnhCơ hội thứ tư - toàn cầu hóa
18/04/2004Nguyễn Trần BạtThấy gì qua lối sống sinh viên thời nay?
21/10/2003Trương HiệuBa yếu tố làm nên thành công của doanh nhân
29/07/2005Nguyễn Trần BạtClip: Chúng ta luôn bên nhau
01/01/1900